Ánh mắt Quý Anh đảo qua bàn, lông mi cong cụp xuống, giống như không nhìn thấy cái gì cả.
“Em đi ngủ trước đây.” Cô đột ngột nói, còn ngáp một cái, nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.
Ngón tay thon dài lướt qua tài liệu của Phó Cảnh Thâm dừng lại, tay còn lại ôm lấy eo cô: “Em ngủ ở đây trước đi, lát nữa anh sẽ bế em về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cằm của người đàn ông đặt trên đầu cô, Quý Anh nhỏ nhắn cuộn tròn trong lòng anh, không hiểu sao khiến cô có cảm giác mình giống như một con mèo đang ở chơi với anh cho anh đỡ chán, còn thỉnh thoảng bị vuốt ve tóc.
Quý Anh khó chịu nhúc nhích thân thể: “Không được, ở đây cứng quá.”
Lồng ngực Phó Cảnh Thâm khẽ run lên, đôi môi mỏng lướt qua bên tai cô, như cười như không cười: “Chỗ nào cứng?”
“Ở trên người anh đó.” Quý Anh áp lưng vào ngực anh, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được từng cơ bắp rõ ràng: “Cấn vô cùng.”
Phó Cảnh Thâm rũ mắt nhìn xuống cô. Cô gái để mặt mộc đang ngước lên, làn da trắng nõn nà dường như không tì vết, đôi môi đỏ mọng ẩm nước. Đã lâu như vậy cô cũng không biết, những câu như thế này không thể tùy tiện nói với đàn ông được.
Những quyển sổ sách dày đặc trong tay anh bỗng trở nên kém hấp dẫn.
Đột nhiên, Phó Cảnh Thâm gấp đống tài liệu trên bàn lại, tiện tay ném chúng sang một bên. Những ngón tay dài của anh bóp cằm của Quý Anh, hơi thở hỗn loạn, anh bắt đầu hôn má cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơn buồn ngủ của Quý Anh đã sắp bị dọa chạy mất.
Đã lâu như vậy cô cũng đã tìm ra được một số quy tắc cho loại chuyện này. Thông thường mà nói vì lo lắng cho sức khỏe của cô, Phó Cảnh Thâm sẽ không yêu cầu mỗi ngày. Đặc biệt là đêm qua vốn dĩ cũng đã làm rất kinh khủng rồi...
Hơn nữa người đàn ông này còn có sự tập trung to lớn với công việc, sau khi Quý Anh đã cân nhắc kỹ lưỡng, xác định đã an toàn mới đồng ý dựa vào vòng tay anh. “Anh làm gì vậy?” Quý Anh không dám động đậy, mở to hai mắt: “Không phải ngày hôm qua đã làm rồi sao?”
Phó Cảnh Thâm hơi nhướng mày, cắn vành tai như ngọc của cô, khàn giọng hỏi: “Hôm qua cũng đã ăn cơm rồi, hôm nay chẳng lẽ không ăn nữa sao?”
Ngụy biện…
Cơ thể Quý Anh bị anh hôn đến mềm nhũn, trong lòng tràn đầy sự oán trách không biết nói từ đâu, chỉ có thể run rẩy lên tiếng: “Anh thật đáng ghét.”
Cô gái không biết mắng người, đôi khi bị ép đến cùng cực, lặp đi lặp lại cũng chỉ có câu này.
Lúc đầu, anh sẽ dừng lại để chắc chắn rằng mình không làm tổn thương cô. Sau này không nghe sẽ cảm thấy không quen.
Thoải mái sẽ hét, không vui cũng sẽ hét, cứ ríu ra ríu rít như thế. Phó Cảnh Thâm đã không nói với cô rằng giọng nói như thế này sẽ chỉ thúc đẩy dục vọng của anh mà thôi.
Tài liệu trên bàn “loạt xoạt” rơi vãi khắp sàn, Quý Anh không hiểu tại sao bọn họ luôn đột nhiên nổi hứng ở nơi này.
Qua khóe anh nhìn thấy chứng nhận cổ phần của nhà họ Tạ rơi xuống đất, cho thấy rõ tham vọng của người đàn ông này. Nhưng bây giờ, tham vọng cũng đã mất.
Người đàn ông bình thường mặc đồ vest, nghiêm khắc và tự kiềm chế, cứ đêm đến là lại biến thành một con sói.
“Không mắng anh nữa à?” Hai tay Phó Cảnh Thâm chống lên cạnh bàn, cúi đầu đè xuống trán cô và hít một hơi.
“Để anh dạy em vài câu, sau này đổi cách mắng đi nhé?”
Quý Anh ngẩn người ra, không thể tin nổi nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh lộ ra ý “Anh là biến thái à?”
Người đàn ông vui vẻ cười: “Đúng vậy.”
“Cứ mắng như vậy đi.”
Quý Anh: “...”
Tiết trời mùa thu càng lúc càng lạnh, khi làn da của Quý Anh áp lên mặt bàn, những ngón chân trắng nõn của cô co quắp lại.
“Có hơi lạnh…”
Phó Cảnh Thâm dừng động tác lại, trong đôi mắt của anh đã khôi phục lại sự sáng tỏ.
Thể chất của Quý Anh vốn yếu ớt, không thể bị lạnh được, mùa hè còn có thể gây chuyện, nhưng bây giờ đang là mùa thu, cũng không phải lúc bật máy sưởi nên càng phải cẩn thận nữa.
Cô giống như một con búp bê sứ, được nuôi nấng trong sự chiều chuộng, nâng niu.
Phó Cảnh Thâm giữ sau eo cô và đứng dậy.
“Anh đi đâu đó?”
Quý Anh sợ rằng anh sẽ lại nghĩ ra trò lộn xộn nào đó.
“Lên giường.” Phó Cảnh Thâm đặt lòng bàn tay lên tấm lưng gầy gò của cô, hạ thấp giọng, mặt không đổi sắc nói: “Lên giường đi, sẽ không lạnh nữa.”
...
Khi tỉnh dậy lần nữa, Quý Anh suýt chút nữa đã ngủ quá giờ.
Quý Anh dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, chậm rãi từ trên giường chống đỡ ngồi dậy. Chiếc chăn mỏng trượt dọc theo làn da trắng mịn xuống eo, cả người sảng khoái sạch sẽ.
Về phương diện này, tuy anh không phải là người đủ tiết chế, nhưng nhất định là rất chu đáo.
Chính là như vậy.
Anh không giúp cô mặc quần áo.
Điều này khiến Quý Anh mỗi lần thức dậy đều phải chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Hai ngày nay chuyện này trở nên thường xuyên hơn, Quý Anh xoa xoa lưng đau nhức, lấy điện thoại di động ở đầu giường rồi đi đến phòng thay đồ.
Mười phút trước Phó Cảnh Thâm đã gửi một tin nhắn đến.
[Hôm nay bảo dì giúp việc làm đồ ăn sáng cho em đi.]
Người đàn ông này... thậm chí còn được tính được thời gian cô thức dậy. Quý Anh mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái và quần jean, buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa thấp, tắm rửa và sửa soạn đơn giản, rồi đi đến phòng ăn.
Phó Cảnh Thâm có lẽ đã dặn dò sẵn, dì giúp việc vừa mới đi, sữa trên bàn vẫn còn âm ấm. Chắc sắp đến Tết Trung thu rồi, đến cả món khai vị cũng có hình thỏ ngọc, ngây thơ đáng yêu.
Phải nói rằng buổi sáng như thế cực kỳ dễ chịu.
Quý Anh ăn món khai vị, tay còn lại đang mở tin tức, tiếp tục tìm kiếm tin tức về nhà họ Tạ.
Cô không biết Phó Cảnh Thâm có dự định như thế nào và liệu anh có còn liên lạc với người thân của mình ở thành phố Cảng hay không.
Mẹ của Tạ Lăng, người vợ thứ hai, có một con trai và một con gái, Tạ Lăng là người thứ hai. Nhưng anh trai của Tạ Lăng, Tạ Khôn là một cậu chủ con nhà giàu thực sự, chỉ riêng những tin tức bùng nổ trong giới truyền thông ở thành phố Cảng đã nhiều vô số kể, điều này khiến ông cụ Tạ khá không hài lòng.
Toàn bộ nhà vợ nhỏ sa sút, mãi cho đến khi Tạ Lăng, người không được ai được biết mở ra lối thoát, vợ nhỏ mới có một vị trí trong nhà họ Tạ. Nhưng vị trí của Tạ Lăng không ổn định, không biết có bao nhiêu thành viên trong nhà họ Tạ muốn kéo bà ấy xuống.
Quý Anh vuốt dòng thời gian, tính toán rằng dự án giữa Tạ Lăng và nhà họ Phó trong nước đã kết thúc khi Phó Cảnh Thâm được hai tuổi, sau đó Tạ Lăng công bố với mọi người rằng tình cảm của bọn họ không tốt nên ly hôn, đồng thời thẳng tiến trở về thành phố Cảng.
Những năm gần đây, Tạ Lăng vướng không ít scandal, bạn trai của bà ta hầu hết đều trẻ trung, đẹp trai, thậm chí nam người mẫu gốc Hoa mới công bố gần đây còn kém Phó Cảnh Thâm một tuổi.
Thậm chí trên các phương tiện truyền thông thành phố Cảng còn lưu truyền một câu nói.
“Con người không thể trẻ mãi, nhưng bạn trai của Tạ Lăng thì có thể.”
Sau khi đọc những tin tức ren này, Quý Anh ngay cả hương vị ngọt ngào của món khai vị hình thỏ ngọc trong miệng cũng đã không còn nữa, trái tim cô nặng trĩu.
Cũng không biết khi Phó Cảnh Thâm nhìn thấy những thứ này, anh có buồn không...
Quý Anh chống cằm, thoát khỏi giao diện tin tức, lúc này Vu Uyển Thanh gọi điện đến hỏi Phó Cảnh Thâm và ông cụ muốn ăn món gì, để Tết Trung thu có thể cùng nhau chuẩn bị.
Quý Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Khẩu vị của anh ba tương đối thanh đạm, ngoại trừ việc không ăn món ngọt ra thì anh ấy cũng giống như con. Còn ông nội thích ăn đồ tươi ngọt, mẹ có thể chuẩn bị một ít măng và tôm.”
Vu Uyển Thanh nghe xong có chút suy ngẫm: “Anh Anh nhớ rõ như vậy à, con còn nhớ rõ mẹ thích ăn gì không?”
Quý Anh bật cười nói: “Đương nhiên là con biết rồi.”
Cô tùy tiện nói ra một vài món ăn yêu thích của Vu Uyển Thanh, nghiêm túc nói: “Anh ba và ông nội đều là người nhà của con, con quan tâm đến bọn họ cũng làm chuyện nên làm mà.”
Mặc dù Vu Uyển Thanh vẫn cảm thấy bất lực trước việc “con gái đã gả đi như ly nước đã đổ”, nhưng trong lòng bà ấy cũng hơi cảm động.
Con gái của bà ấy đã thực sự trưởng thành rồi, biết làm sao để vun vén cho cuộc hôn nhân của mình, trong lòng cũng bắt đầu có một gia đình chồng khác bên cạnh gia đình mẹ đẻ của mình.
Có lẽ, bà ấy thực sự không cần phải can thiệp quá nhiều.
Thật lâu sau, Vu Uyển Thanh mới thấp giọng đáp: “Mẹ biết rồi.”
Chớp mắt đã đến Tết Trung thu.
Ngày hôm đó nhiệt độ tăng lên, Quý Anh thay một chiếc sườn xám mà cô đã lâu không mặc, làm bằng gấm trắng hình lưỡi liềm, kết hợp với một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai, khi bước đi, cứ như ánh trăng đang chuyển động.
Mặc đồ lên người, Quý Anh nhìn vào chiếc gương soi toàn thân, hài lòng cong môi cười. Đây là chiếc sườn xám tên Thu Nguyệt mà Phó Cảnh Thâm đã đặc biệt nhờ người đấu giá từ cuộc đấu giá vài ngày trước về cho cô.
“Rất hợp với em.” Bàn tay của người đàn ông từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ bé cô, ánh mắt từ phía sau rơi vào trong gương, lưu luyến trên lông mày và ánh mắt của cô.
Quý Anh bình thản tiếp nhận lời khen. Cô đưa đôi khuyên tai ngọc trai trong tay cho Phó Cảnh Thâm: “Hay là anh ba giúp em đeo vào nhé?”
Phó Cảnh Thâm cầm lấy chiếc khuyên tai nhỏ, rũ mắt nhìn xuống dái tai trắng và xinh xắn của cô.
Dái tai vốn dĩ nhỏ, chưa kể gần như không hề thấy lỗ xỏ.
“Em không sợ anh làm em đau sao?” Anh nửa đùa nửa thật nói.
Quý Anh liếc anh một cái, tức giận nói: “Vậy sẽ không có lần sau nữa.”
Phó Cảnh Thâm cười, những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh cầm chiếc hoa tai ngọc trai tiến đến gần tai cô, thay vì đeo chúng, anh véo nhẹ vành tai mỏng.
Quý Anh bị nhéo sống lưng cứng lại, khó chịu nói: “Anh làm gì vậy?”
Trong giọng nói của người đàn ông có mang theo ý cười: “Anh thích chỗ này nhất.”
Quý Anh sững sờ một chút, nghe anh nói: “Nó thành thật hơn miệng.”
Quý Anh: ?
“Hôn một cái là ửng đỏ lên ngay.”
Cô vô thức phủ nhận: “Làm gì có...”
Phó Cảnh Thâm cắn và hôn cô vào sau tai cô, khiến cho lưng Quý Anh tê dại. Người đàn ông dùng đầu ngón tay xoa xoa vành tai của cô, ra hiệu cho cô soi gương, cười xấu xa: “Có phải là đã đỏ rồi không?”
Quý Anh hơi khó chịu, quay đầu tránh khỏi tay anh, giành lại chiếc hoa tai ngọc trai, nhỏ giọng nói: “Để em tự làm, không cần anh nữa.”
Cô nhanh chóng đeo đôi hoa tai cho mình, khi cô di chuyển đôi hoa tai ngọc trai cũng sẽ đung đưa theo.
Phó Cảnh Thâm rũ mắt nhìn xuống thật kỹ, khi Quý Anh chuẩn bị đeo vào tai trái, anh vươn tay ra để lấy bông tai.
Quý Anh không ngăn cản, nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang nghiêm túc. Người đàn ông có vẻ rất nhiệt huyết với việc sửa soạn của cô, từ mua quần áo đến đeo trang sức, mọi thứ đều qua tay anh.
Cô không khỏi bật cười, trong lòng lan tràn cảm giác ngọt ngào.
“Em đang cười cái gì vậy?”
Quý Anh lắc đầu: “Không có gì.”
Phó Cảnh Thâm từ phía sau nâng thẳng cằm cô, cẩn thận nhìn vào lông mày và mắt cô, như thể anh đang kiểm tra thành quả của mình. Quý Anh để mặc cho anh quan sát, nhưng dần dần, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Đôi mắt đen của người đàn ông khẽ nheo lại, lộ ra bóng tối chỉ xuất hiện vào những thời khắc nhất định.
Đầu óc Quý Anh lớn tiếng báo động, cô không muốn vừa sửa soạn xong đã bị làm cho lộn xộn, vội vàng đẩy Phó Cảnh Thâm ra, ho nhẹ một tiếng: “Đã muộn rồi, phải đi đón ông nội thôi.”
“Ừm.” Ngón tay Phó Cảnh Thâm lưu luyến xoa má cô: “Đi thôi.”
Phó Cảnh Thâm tự mình lái xe, đến nhà họ Phó để đón ông cụ trước. Sau khi kết hôn, Quý Anh cứ nửa tháng lại cùng Phó Cảnh Thâm về nhà một chuyến, tình cờ cũng trùng với ngày trở về nhà họ Quý.
Sau khi biết cô không thích uống thuốc, ông cụ cũng không nhắc tới nữa.
Mỗi lần Quý Anh chỉ dặn dò dì giúp việc ở nhà nấu thêm canh bồi bổ.
Trong toàn bộ nhà họ Phó, ông cụ Phó được yêu thích nhất, khi ở cạnh ông ấy, Quý Anh có thể ăn thêm vài miếng thức ăn nữa.
“Anh ba.” Phó Cảnh Thâm đang lái xe, Quý Anh liếc nhìn anh. Người đàn ông có đôi lông mày sâu thẳm, khi không nói chuyện mang cảm giác lãnh đạm cách xa với người khác hàng ngàn dặm, Quý Anh chống cằm, không nhịn được nói: “Sao trông anh không giống ông nội chút nào vậy?”
“Không giống?”
Phó Cảnh Thâm cũng có thể xem là lớn lên bên cạnh ông cụ, nhưng kết quả anh lại trưởng thành thành một tảng băng như thế này. Quý Anh nói: “Ông nội đối xử với em rất ấm áp và nhiệt tình, vô cùng thân thiết, giống như ông nội của em vậy.”
“Anh không nhiệt tình với em sao?”
Quý Anh im lặng nhìn anh một cái. Khi nào anh nhiệt tình nhất, bản thân anh không biết sao...
“Ông nội thì khác. Ông đối xử rất nhiệt tình với tất cả mọi người.”
“Đó chỉ do em thấy vậy thôi.” Phó Cảnh Thâm thờ ơ nói.
E rằng trong cả cái giới này sẽ không có ai nói rằng ông cụ tốt bụng và nhiệt tình. Ông ấy luôn là người nói một là một, hai là hai, đối xử với bản thân hay với người khác cũng đều khắc nghiệt như nhau, ngoại trừ người bà đã mất từ sớm, chỉ có Quý Anh mới có thể khiến ông cụ mỉm cười.
Đang nói chuyện thì xe dừng trước cổng nhà họ Phó. Quý Anh nhẹ nhàng xuống xe, đi về phía cổng, từ xa gọi lớn: “Ông nội!”
“Ơi.” Ông cụ Phó đã đợi sẵn ở nhà từ sớm, nên cao giọng đáp lại.
Hai người một hát một phụ họa, đến khi Phó Cảnh Thâm dừng xe lại, anh đã nhìn thấy Quý Anh tươi cười rạng rỡ khoác cánh tay của ông cụ và đi về phía bên này.
Lại nhìn ông cụ, ông cười tươi đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu thêm.
Phó Cảnh Thâm: “Ông nội.”
Ông cụ “ừm” một tiếng, chỉ vào cửa xe: “Còn không mở cửa, để ông và Hoa Anh Đào lên xe?”