Cưng chiều anh đào

Đột nhiên chửi mắng nói: “Được rồi, tớ thật không có việc gì nên mới tìm cậu để bị dồn cơm chó như thế này.”
 
“Cúp đây!”
 
Quý Anh cắn môi bật cười nói: “Nếu không muốn ăn, vậy từ mình tìm một người đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Văn Nguyệt khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Cậu cứ chờ đi, bây giờ tớ sẽ đi tìm, tìm một soái ca tóc vàng mắt xanh một đêm bảy lần cho cậu xem!”
 
Quý Anh cười nói: “Được, tớ chờ.”
 
Tập đoàn Phó Thị.
 
Văn phòng tổng giám đốc rất bận rộn, thư ký Sở cúi đầu nhìn đống tài liệu lớn trên bàn với vẻ mặt nghiêm túc.
 
Sau đó, anh ta ôm một chồng tài liệu bước vào văn phòng của tổng giám đốc.
 
Trước bàn làm việc của Phó Cảnh Thâm là một chồng tài liệu cao ngất ngưởng, người đàn ông đang vùi đầu ngồi trước bàn làm việc, những ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm điện thoại di động trả lời điện thoại.
 
Thư ký Sở đặt tài liệu lên bàn và đứng đợi ở một bên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở đầu dây bên kia điện thoại là Tạ Lăng.
 
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, ông cụ Tạ bệnh nặng, Tạ Lăng muốn nhân cơ hội này củng cố địa vị một lần nữa, mấy công trình dưới trướng sắp khởi động đều đang có ý định tiến vào thị trường nội địa.
 
Sức ảnh hưởng của Phó Thị ở nội địa là không thể so sánh được, dựa vào Phó Thị, dự án của Tạ Lăng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
 
Tạ Lăng có khát vọng quyền lực khác với những người thường, ngay từ một tháng trước, bà ta đã liên lạc với Phó Cảnh Thâm và thương lượng với anh bằng giọng điệu nghiêm túc nhất.
 
“Ông cụ ngã bệnh, con cũng biết nhà cả, nhà thứ ba có bao nhiêu người đang canh me như hổ đói.”
 
“Nếu mẹ đảm nhận vị trí chủ tịch của Anh Lợi, với tư cách là con trai duy nhất của mẹ, mẹ không cần nói con cũng biết mình có thể đạt được bao nhiêu lợi ích mà đúng không.”
 
Lúc này trong điện thoại, giọng điệu của Tạ Lăng lạnh lùng đến lạ thường.
 
“Ngày tháng của ông cụ không còn nhiều nữa, nhưng di chúc vẫn chưa được công bố.”
 
“Nhưng mặc kệ phân chia như thế nào, dựa theo tính tình ông cụ, nhất định sẽ nâng đỡ những cái tên Tạ Huy, Tạ Vưu, Tạ Khôn vô dụng không làm được tích sự gì kia.”
 
Tạ Huy và Tạ Vưu lần lượt là con trai cả của nhà cả và nhà ba, còn Tạ Khôn là anh trai cùng cha khác mẹ với bà ta, hiện tại đang phụ trách nhiều bộ phận khác nhau của công ty cùng Tạ Lăng.
 

Phó Cảnh Thâm thản nhiên nghe những lời của Tạ Lăng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng.
 
Sau khi Tạ Lăng nói xong, anh bình tĩnh nói: “Sau khi dự án trong tay kết thúc, con sẽ đến thành phố Cảng.”
 
“Hy vọng những ngày này đừng để giới truyền thông thành phố Cảng chụp được những bê bối xấu của mẹ, như thế sẽ không có lợi cho mẹ.”
 
Bị con trai nhắc nhở như vậy, Tạ Lăng cũng không hề xấu hổ, rất tự nhiên hỏi ngược lại: “Con đang nói về Alex phải không?”
 
Phó Cảnh Thâm hơi kéo đôi môi mỏng của mình: “Con không quan tâm đó là ai.”
 
Nói chuyện không hợp nửa câu đã thấy nhiều, ngữ khí của Tạ Lăng cũng bình tĩnh lại: “Mẹ còn có việc phải làm, cúp điện thoại trước đây.”
 
Thư ký Sở sợ hãi không dám thở mạnh lắng nghe cuộc trò chuyện của Phó Cảnh Thâm và Tạ Lăng, lần đầu tiên lĩnh ngộ được sự không bình thường giữa các gia đình giàu có.
 
Con trai nhắc nhở mẹ đừng để bị truyền thông chụp được là đang bao nuôi tình nhân.
 
Mà tình nhân thậm chí còn nhỏ hơn bản thân họ.
 
Thấy Phó Cảnh Thâm cúp điện thoại, thư ký Sở bắt đầu báo cáo công việc của mình. Gần đây cả tập đoàn đều rất bận rộn, đặc biệt là Phó Cảnh Thâm, gần như anh đã dành gần 20 giờ quay cuồng, thậm chí còn không có thời gian ở cùng với vợ mình.
 
Nhắc đến vợ, thư ký Sở nhớ đến một chuyện mà trước đây Phó Cảnh Thâm đã dặn dò anh ta làm.
 
Sau khi báo cáo công việc, anh ta nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã tìm được một ngôi nhà cho vợ chồng anh ở thành phố Cảng rồi.” Thư ký Sở cầm chiếc máy tính bảng kẹp trên cánh tay của mình ra và mở cho Phó Cảnh Thâm xem ảnh.
 
“Đây là một tòa nhà lớn bằng phẳng nằm ở trung tâm thành phố Cảng. Anh có thể nhìn thấy cảng Victoria từ các cửa sổ kính từ trần đến sàn trong đại sảnh. Cách tập đoàn Anh Lợi khoảng 1,7 km, ra khỏi cửa trong vòng 500 mét sẽ có trung tâm mua sắm và siêu thị cỡ lớn.”
 
Phó Cảnh Thâm liếc nhìn vài cái, dừng lại vài giây trước cửa sổ kính từ trần đến sàn, rồi dời ánh mắt đi.
 
Rồi gật đầu biểu thị sự tán thành, nhẹ nhàng nói: “Gửi cho mợ chủ và hỏi ý kiến ​​​​của cô ấy.”
 
Thư ký Sở: “Vâng.”
 
Phó Cảnh Thâm gần đây không thường xuyên về nhà, vì vậy mấy ngày này Quý Anh đã ở trong nhà họ Quý.
 
Quý Hoài đã làm việc liên tục hơn nửa năm kể từ năm trước, lần này nhân lúc ghi hình "Tìm kiếm thanh âm", anh ấy đã từ chối tất cả các lịch trình và cho mình một kỳ nghỉ.
 
Anh ấy không trở lại căn hộ của mình ở Bắc Kinh, sau năm năm, anh lại chuyển đến ngôi nhà cũ của nhà họ Quý.
 
Quý Hoài, người đang trong kỳ nghỉ, mỗi ngày đều để đầu tóc bù xù, mặc một chiếc áo phông và quần đùi xộc xệch, ru rú trong phòng chơi game.
 
Quý Hoài làm gì cũng được Vu Uyển Thanh chiều chuộng, sau vài ngày ở nhà, đã mơ hồ lấy lại được khí chất của hỗn thế ma vương năm xưa.

 
Quý Thiên Trạch vẫn không chịu nổi cái dáng vẻ lười nhác này, ngoài mặt ông ta không nói gì, nhưng khi bắt đầu nói chuyện riêng với Vu Uyển Thanh, thì lại bị oán trách ngược lại một trận.
 
“A Hoài một năm có thể có bao nhiêu kỳ nghỉ, chơi game thì đã sao chứ?” Vu Uyển Thanh trừng mắt nhìn ông: “Quý Thiên Trạch, tôi nói cho ông biết, nếu lần này ông mà cãi nhau với A Hoài, thằng bé không phải người đi mà chính là ông đó, ông có biết không?”
 
Quý Thiên Trạch: “...”
 
Nói đến đây trong lúc trò chuyện với mẹ, Quý Anh che môi, cố nén tiếng cười sắp trào ra.
 
Đột nhiên, điện thoại di động để bên cạnh rung lên vài tiếng, Quý Anh cụp mắt xuống, nhìn thấy tin nhắn của thư ký Sở gửi đến.
 
Quý Anh ngẩn ngơ, sau đó ngón tay gầy guộc trắng nõn ấn mở ra, phóng to bức ảnh, nhìn thấy bên ngoài căn nhà được trang trí tinh xảo và cửa sổ kính từ trần đến sàn là bến cảng dài vô tận.
 
Vu Uyển Thanh quan sát vẻ mặt của cô: “Sao vậy?”
 
Quý Anh nhìn mẹ. Cô đã không nói với mẹ chuyện có thể mình sẽ đến thành phố Cảng với Phó Cảnh Thâm.
 
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô phóng to bức ảnh ngôi nhà bên trong trong tay cho Vu Uyển Thanh xem, đột nhiên nói rằng cô sẽ đến thành phố Cảng.
 
“Cái gì?” Vu Uyển Thanh đặt chén trà xuống, sắc mặt biến đổi: “Con đến đó làm gì?”
 
Quý Anh trầm mặc, chỉ đáp: “Đi thăm mẹ anh ba với anh ấy.”
 
“Bên đó hiện tại rất hỗn loạn.” Vu Uyển Thanh cau mày: “Mà chúng ta cũng không có ở đó, nếu như con phải chịu ấm ức gì, chúng ta cũng không thể bảo vệ con ngay lập tức được.”
 
Quý Anh có chút muốn cười. Tại sao mọi người xung quanh đều nghĩ rằng cô nhất định sẽ là quả hồng chịu ấm ức.
 
Sau khi nắm tay mẹ để an ủi một lúc lâu, Vu Uyển Thanh mới miễn cưỡng đồng ý chuyện này.
 
Cho đến khi từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân lười biếng, Quý Hoài vò tóc, từ trên lầu bước xuống, mi mắt rủ xuống, không hề còn chút vẻ sang trong khi ở bên ngoài.
 
Quý Hoài vừa đi xuống liền ngã nhào xuống sô pha, dì giúp việc ân cần hỏi anh ấy muốn ăn gì, Quý Hoài uể oải gọi món: “Thịt bò, loại có gân đó, thêm một con cá, loại ít xương, đừng bỏ gừng, nhưng không được để tanh…”
 
Quý Anh yên lặng nhìn Quý Hoài, lần đầu tiên hiểu được vì sao bố cô luôn không vừa mắt anh hai của cô.
 
Bây giờ, dường như cô cũng không vừa mắt anh ấy cho lắm.
 
Có lẽ đang ở trong nhà nên tâm trạng vui vẻ, rất hiếm khi Quý Hoài chủ động mở Weibo để hoạt động.
 

Chụp một bức ảnh về bữa trưa, để lộ nửa con mắt của mình và đăng lên Weibo, [Về nhà ăn cơm. ]
 
Người hâm mộ bùng nổ ngay lập tức, dòng đầu tiên nhanh chóng được chiếm đóng.
 
[Anh trai! liếm/liếm/liếm]
 
[Chỉ có một con mắt thôi sao TVT]
 
[Anh ăn nhiều một chút nhé, gầy quá rồi.]
 
...
 
Ngay sau đó, một số cư dân mạng đã khoanh tròn cổ tay trắng nõn lộ ra ở góc ảnh, thậm chí còn dùng kính lúp phóng to bức ảnh, khoanh tròn viên kim cương hồng sáng bóng trên đó.
 
[Anh ơi, có phải chị Hoa Anh Đào đây không!]
 
[A a a a a a a a a a, đã lâu chị ấy không lên mạng rồi, cũng không có một tấm ảnh nào hu hu hu.]
 
[Chị ơi, làm sao em có thể sống thiếu chị được.]
 
[Anh ơi, xin anh đó, bảo chị ấy đăng một bức ảnh tự sướng đi.]
 
Cư dân mạng zoom ảnh ra toàn bộ sự chú ý đều bị bàn tay lộ ra ngoài của Quý Anh thu hút, Quý Hoài kéo khóe môi, liếc Quý Anh một cái: “Thôi rồi, đều đang hỏi em đấy.”
 
Quý Anh đang dựa vào ghế sô pha đọc sách, nghe vậy nhướng mắt, nghiêng người đến gần Quý Hoài: “Để em xem.”
 
Đây là đầu tiên có người ké fame anh ấy mà lại ké ngang nhiên đến như vậy, các fan còn vui vẻ tham gia thảo luận, Quý Hoài có chút dở khóc dở cười.
 
Quý Anh lướt bình luận, khóe miệng cong lên: “Em không có gì muốn chia sẻ nên không đăng đâu.”
 
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, cô nhìn thấy một ID quen thuộc trong phần bình luận của Quý Hoài.
 
Chị Hoa Anh Đào hôm nay đã khôi phục lại cuộc sống độc thân rồi chưa: [Chị, có phải Phó Cảnh Thâm đã chọc chị giận rồi không, có phải vì đã chịu ấm ức nên mới về nhà mẹ đẻ đúng không? ]
 
Weibo này vậy mà lại có hàng vạn lượt thích, còn được đôn lên vị trí cao.
 
[Chị, nếu chị chịu uất ức thì cứ ly hôn với Phó Cảnh Thâm và kết hôn với em đi!]
 
[Tôi, tôi, tôi, có tôi nữa! ]
 
[Tôi không đến đây để chia rẽ gia đình này, tôi tới đây để gia nhập gia đình này!!!]*
 
*Câu thoại của nữ chính trong phim Tân Nguyệt Cách Cách
 
...
 
Chẳng mấy chốc, từ khóa #Quý Anh cãi nhau về nhà mẹ đẻ đã lên thẳng bảng hot search, khi Quý Anh nhìn thấy thì dở khóc dở cười.
 

Tuy nhiên, Quý Hoài cũng không giải thích mà chỉ để nó tự nhiên phát triển.
 
Cuối cùng, nhấp vào mục từ khóa, trong đó có đầy những lời tỏ tình đủ kiểu khác nhau dành cho Quý Anh.
 
Mãi đến tối, Quý Anh mới nhận được điện thoại của Phó Cảnh Thâm.
 
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông rõ ràng nhưng lại mang theo một chút mệt mỏi.
 
“Đang làm gì đấy?”
 
Quý Anh kẹp điện thoại trên vai, cầm điều khiển trò chơi trong tay, liếc nhìn Quý Hoài bên cạnh: “Em đang chơi game.”
 
“Chơi game?” Giọng nói của Phó Cảnh Thâm hơi dừng lại.
 
“Đúng vậy.”
 
Quý Anh cũng bị Quý Hoài dẫn lối để lọt hố, lúc đầu cô có chút không tình nguyện, nhưng sau khi thử, thì quả thực rất thú vị, cô lập tức có xu hướng bị nghiện.
 
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy mình sắp bị Quý Hoài đánh gục, nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh đánh lén!”
 
Quý Hoài chế giễu: “Em không tập trung, không đánh lén em thì đánh lén ai?”
 
Cảm nhận được sự mất tập trung ở đầu bên kia điện thoại, Phó Cảnh Thâm tắt máy tính, nhàn nhạt nói: “Anh thấy Hoa Anh Đào ở nhà có vẻ rất vui.”
 
Quý Anh cười: “Đúng vậy.”
 
“Bên ngoài có tin đồn rằng chúng ta đang bất hòa.”
 
Quý Anh dở khóc dở cười: “Đây không phải là giả sao?”
 
“Em không quan tâm sao?”
 
Quý Anh nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi, đang đánh nhau với Quý Hoài, gần như đã quên phải trả lời điện thoại.
 
Phó Cảnh Thâm đợi một lúc, nhưng không nghe thấy một câu trả lời nào, anh thực sự sắp bị cô chọc tức đến bật cười.
 
“Thư ký Sở.”
 
Ngoài cửa, thư ký Sở mở cửa đi vào: “Tổng giám đốc Phó.”
 
Phó Cảnh Thâm nhướng mi, mặc dù giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng thư ký Sở có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.
 
“Báo tài xế chuẩn bị xe, tôi sẽ đích thân đi đón vợ mình.”
 
“Sau đó đặt vé đến thành phố Cảng vào tuần tới.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận