Những ngày tháng ở thành phố Cảng của Quý Anh phong phú và nhàn nhã hơn ở Bắc Kinh nhiều. Trong nhóm thư ký mà Phó Cảnh Thâm dẫn đi theo, có một trợ lý chuyên biệt đi cùng cô tên là Tần Thư, tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học Hồng Kông, trở thành hướng dẫn viên tạm thời của Quý Anh.
Lúc ở Phó Thị, Tần Thư bận đến mức chân không chạm đất, không ngờ lần này đến thành phố Cảng lại nhận được nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy, chỉ cần mỗi ngày cùng mợ chủ tiên nữ đi khắp nơi check-in chơi bời mà thôi. Công việc này của cô ấy khiến cho mấy đồng nghiệp khác từ khi đến thành phố Cảng đã phải theo chân tổng giám đốc Phó bận rộn trước sau đỏ mắt ghen tị không thôi.
Trên chiếc du thuyền ở bến tàu, gió thổi lất phất, thổi bay mái tóc dài đen bóng của Quý Anh. Cô cúi đầu lướt điện thoại, xem tin tức hằng ngày của thành phố Cảng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sau đêm hôm đó chạm mặt Tạ Lăng ở trung tâm thương mại, cả tuần này Quý Anh cũng không có gặp bà ta nữa, Phó Cảnh Thâm cũng chưa từng nhắc đến Tạ Lăng với cô.
Vốn dĩ trong kế hoạch ban đầu, Quý Anh sẽ đến tận nhà chào hỏi Tạ Lăng, tặng món quà gặp mặt mà cô đã chọn lựa kỹ càng ở Bắc Kinh, nhưng bây giờ cô không còn hứng thú nên cũng không nhắc đến nữa.
Đột nhiên, đầu ngón tay Quý Anh khẽ khựng lại, ánh mắt cô dừng trên màn hình điện thoại.
Chút biến động nhỏ của tập đoàn Anh Lợi trong mấy ngày nay đều bị giới truyền thông Hồng Kông nhìn chằm chằm rồi thổi phồng, sau đó đăng lên. Nội bộ công ty không ngừng có biến động, nổi bật nhất là mấy hạng mục lớn mà Anh Lợi hợp tác với Trung Quốc đại lục do Tạ Lăng nắm quyền được triển khai một cách thuận lợi như có thần linh trợ giúp.
Tạo ra được thành tích xuất sắc như vậy trong thời điểm hiện nay khiến tập đoàn Anh Lợi đang trong vũng nước đục dần dần có xu hướng được Tạ Lăng dẫn dắt. Giới truyền thông Hồng Kông tìm hiểu ngọn nguồn, đào ra được núi dựa tại Trung Quốc đại lục đứng sau lưng Tạ Lăng…
Là tập đoàn Phó thị.
Mà bài báo hôm nay là phần phân tích chi tiết, đào sâu vào lịch sử và quá trình thăng tiến được đến vị trí hiện tại của Tạ Lăng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ của Tạ Lăng là vợ hai, xuất thân từ một gia đình giàu có, mang vẻ bề ngoài xinh đẹp, từng làm thư ký cho Tạ Hoành, sau đó được ông cụ lấy về làm vợ hai.
Nhưng so với người vợ cả có gia thế hiển hách và cô vợ ba có nhan sắc nghiêng thành đổ nước thì vợ hai là người vợ không nổi bật nhất của Tạ Hoành. Tương ứng với đó, người con gái Tạ Lăng mà bà hai sinh ra, thời niên thiếu cũng sống vô cùng khiêm tốn, trong số những người con gái phô trương của Tạ Hoành, Tạ Lăng gần như bị giới truyền thông bỏ quên mất.
Cho đến năm hai mươi hai tuổi, Tạ Lăng du học từ Anh về Hồng Kông, bước vào tập đoàn Anh Lợi. Lúc đó, Tạ Hoành đang nắm quyền điều hành tập đoàn, mấy bộ phận quan trọng trong tập đoàn đều bị bà cả và bà ba lôi kéo, Tạ Khôn do bà hai sinh ra lại vô dụng, thế lực vô cùng nhỏ nhoi.
Lúc ban đầu, công việc của Tạ Lăng ở tập đoàn gặp rất nhiều khó khăn. Hai năm sau, Tạ Hoành đã không còn thoả mãn với nghiệp vụ nước ngoài và trong nước nữa, mà ông cụ đặt tầm nhìn lên thị trường đại lục. Vào lúc ông cụ còn đang cân nhắc quyết sách thì đứa con gái Tạ Lăng mà ông cụ vốn không để vào mắt nhất lại tỏ ý rằng bà ta có cách giúp ông cụ mở rộng ra thị trường đại lục.
Cách đó chính là bà ta có thể liên hôn với nhà họ Phó. Lúc Tạ Lăng du học ở bên Anh đã quen biết với con trai duy nhất của nhà họ Phó là Phó Viễn, không biết hai người đã đạt được thỏa thuận gì mà cuộc liên hôn này có thanh thế rất lớn, hai nhà Phó và Tạ đều đạt được lợi ích.
Ba năm sau, hạng mục thuận lợi kết thúc, Tạ Lăng ly hôn trở về thành phố Cảng. Lúc này bà ta đã được Tạ Hoành xem trọng, đặc cách cho vào bộ phận kinh doanh và chuỗi cung ứng cốt lõi của Anh Lợi, sau đó bị cuốn vào việc đấu đá nội bộ với bà cả và bà ba, thậm chí là đấu với cả anh ruột Tạ Khôn đến không thể gỡ ra được.
Trong ba năm Tạ Lăng ở Bắc Kinh, giới truyền thông Hồng Kông vẫn luôn không thể đào ra được chuyện gì. Mãi cho đến thời gian trước, khi Phó Thị lên hot search mấy lần khiến cái tên Phó Cảnh Thâm lọt vào tầm ngắm của giới truyền thông Hồng Kông.
Cũng có nghĩa là, trong ba năm Tạ Lăng đến Bắc Kinh, bà ta đã lặng lẽ sinh con, chính là người thừa kế của Phó Thị hiện tại, Phó Cảnh Thâm.
Tình thế của Tạ Lăng có thể tăng lên nhanh chóng và mạnh mẽ như vậy, chắc chắn phía sau không thể thiếu sự trợ giúp của Phó Cảnh Thâm.
Nhìn thấy bài viết phân tích như thật này, Quý Anh mím môi cười nhạt. Tần Thư cầm hai ly cà phê qua, đặt một ly xuống trước mặt Quý Anh: “Mợ Phó, cô thử ly cacao nóng này đi, mùi vị không tệ đâu.”
Quý Anh mỉm cười gật đầu, mở miệng hỏi: “Gần đây công việc của đồng nghiệp cô thế nào rồi?”
“Bận, vô cùng bận.” Tần Thư chu môi nói: “Nội bộ Anh Lợi rất rối ren, mấy vị tổng giám đốc họ Tạ đều không dễ trêu chọc, công việc thì vô cùng khó khăn, thư ký Sở hận không thể phân thân ra thành tám người, tôi cũng là nhờ có phúc của mợ Phó đấy.”
“Nhưng mà mấy trò mèo đó của người nhà họ Tạ vẫn chưa đủ trình qua mặt tổng giám đốc Phó đâu, hơn nữa tổng giám đốc Tạ cũng không phải là người dễ chọc, nhìn chung vẫn được xem là thuận lợi.” Tần Thư vô cùng yên tâm về năng lực làm việc của đội ngũ nhân sự trong tập đoàn Phó Thị: “Vì vậy mợ Phó cứ yên tâm đi chơi là được.”
Quý Anh gật đầu, cúi đầu ấn thoát khỏi giao diện của trang tin tức, lúc đang định tắt màn hình thì điện thoại cô đột nhiên rung lên, hiển thị có cuộc gọi đến.
Nhìn thấy người gọi đến, Quý Anh hơi kinh ngạc, ấn nút nghe máy: “Cô ạ?”
Điện thoại là do Tống Vân gọi đến, vị giáo sư Tống gần như từ sau tết đã không thấy bóng dáng đâu bây giờ lại đột nhiên gọi đến: “Con đang ở thành phố Cảng à?”
Quý Anh cong môi: “Vâng, con đang ở đó.”
Cô nhớ đến mấy bài đăng trên vòng bạn bè gần đây của mình, ảnh trên đó đều có điểm đặc trưng rõ ràng.
“Cô cũng đang ở thành phố Cảng.”
Quý Anh bất ngờ đến suýt nữa đứng bật dậy: “Thật sao ạ!”
Tống Vân cười nói: “Đầu năm nay, đại học Hồng Kông mời cô đến tọa đàm, đúng lúc hạng mục của chú con đã kết thúc, nên cô cũng có thời gian qua đây.”
Hơn nửa năm nay Tống Vân vẫn luôn ở Tây Bắc, vào sâu nội địa. Tín hiệu ở nơi đó không tốt lắm, cộng thêm công việc bận rộn, nên đến liên lạc cũng bị đứt quãng.
“Bây giờ cô đang ở đâu ạ?” Quý Anh vui vẻ hỏi: “Bây giờ con đến tìm cô có được không?”
“Đương nhiên là được, cô đang ở đại học Hồng Kông.” Tống Vân nói: “Nếu bây giờ Anh Anh qua đây, cô còn có thể giới thiệu một người bạn cho con quen biết.”
Quý Anh đáp “dạ”, sau đó cúp máy, không kịp chờ đợi mà lên đường đi tìm Tống Vân. Tần Thư tốt nghiệp đại học Hồng Kông, quen thuộc tuyến đường hơn ai hết, hai người lập tức xuất phát đến đó.
Sau khi đi vào khuôn viên trường, Quý Anh lần theo vị trí mà Tống Vân chia sẻ, lại có Tần Thư dẫn đường, cô rất nhanh đã tìm thấy.
Đại học Hồng Kông đặc biệt dành ra một phòng nghỉ riêng cho Tống Vân, vừa đẩy cửa ra, Quý Anh đã nhìn thấy một người đẹp đang ngồi cúi đầu trước bàn.
Lúc còn trẻ Tống Vân thích mặc sườn xám nhất, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều mang vẻ nhẹ nhàng cổ điển, nhưng sau khi kết hôn lại trở nên đơn giản và tuỳ ý hơn. Những năm nay bận rộn công việc khảo cổ, mặt mày bà ta đã hiện rõ sự lão luyện và giỏi giang, nhưng khí chất trời sinh thì cho dù đã không còn trẻ, bà ta vẫn đẹp một cách nổi bật như thế.
Từ khi còn nhỏ, người mà Quý Anh khâm phục nhất chính là Tống Vân, mặc sườn xám, uống trà, cầm kỳ thi họa đều do một tay bà ta dạy cô, và cô cũng muốn trở nên thoải mái tự do giống bà ta.
“Cô ơi.” Vừa bước vào cửa, đôi mắt của Quý Anh đã sáng lấp lánh, giòn giã nói: “Cô không biết con nhớ cô đến thế nào đâu.”
Đợi đến khi bước vào, nhìn thấy rõ cách bày trí trong phòng, bước chân Quý Anh hơi dừng lại, lúc này mới phát hiện còn có một người đang ngồi đối diện Tống Vân.
Lúc này, người đàn ông quay đầu theo tiếng nói, nhìn về phía cô, đôi mắt hơi ngưng lại.
Bước chân Quý Anh dừng lại, hơi không được tự nhiên vì hành động thất lễ vừa rồi của mình.
“Anh Anh, qua đây.” Tống Vân cười vẫy tay với cô, gật đầu với người đàn ông trẻ tuổi: “Đây là người mà cô đã nói với con, học trò duy nhất của cô, Quý Anh.”
Rồi bà ta lại giới thiệu với Quý Anh: “Anh Anh, đây là học trò trước đây của cô, Tạ Mục Tử.”
Người đàn ông tầm khoảng hai mươi lăm tuổi, mắt mày thanh tú sạch sẽ, khí chất ôn hòa. Tầm mắt của Quý Anh hơi ngừng lại, rồi rời đi.
“Xin chào.” Tạ Mục Tử nhẹ nhàng chào hỏi cô, cười nói: “Đã sớm nghe đến tên của cô, bây giờ mới được gặp, không hổ là học trò duy nhất của cô giáo.”
Quý Anh gật đầu một cách lịch sự: “Rất vui được gặp anh Tạ.”
Tống Vân cũng rất lâu rồi không gặp Quý Anh, nắm lấy tay cô một cách yêu quý, không hề tiếc bày tỏ sự yêu thích đối với cô. Ba người cứ như vậy mà trò chuyện, Tống Vân chia sẻ phong thổ nhân tình của Tây Bắc và thú vui dọc đường, lại bởi vì quá vui vẻ mà tự tay pha một ấm trà để hai người nếm thử.
“Lúc Mục Tử theo học cô, Anh Anh vẫn còn đang học cấp ba.” Tống Vân nói: “Hơn nữa chuyên ngành của Mục Tử là tài chính, cũng rất ít khi đến, nên hai đứa không biết nhau cũng là chuyện bình thường.”
Quý Anh đương nhiên biết tiêu chuẩn của Tống Vân đối với học trò của mình cao thế nào, Tạ Mục Tử có thể lọt vào trong mắt bà ta thì chắc chắn phải là một người rất ưu tú.
Tạ Mục Tử nhấp ngụm trà, ánh mắt ôn hòa khẽ rơi lên mắt mày tinh xảo trắng như men sứ của cô gái, lại từ từ dời lên chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh ở bàn tay trái của cô, rồi lặng lẽ rời mắt đi.
“Tôi cũng muốn bái cô giáo làm thầy, đáng tiếc cô giáo lại không chịu thu nhận.” Anh ta cười với Quý Anh: “Chỉ nhận một mình cô.”
Quý Anh cười xấu hổ: “Là do tôi quá ngang ngược thôi, lúc nhỏ mỗi lần nghe thấy cô muốn thu nhận người khác là tôi lại khóc.”
Tống Vân đưa tay ra chọc vào đầu mày của cô: “Con cũng biết à.”
Tống Vân lại hỏi về tình hình gần đây của hai người.
Quý Anh chỉ nói cô cùng Phó Cảnh Thâm đến đây thăm người nhà. Tống Vân nói: “Nói ra thì cô còn chưa gặp qua Cảnh Thâm.”
“Cô đừng sốt ruột, hôm khác con nhất định sẽ dẫn anh ấy đến tận nơi chào hỏi.”
“Còn con thì sao, Mục Tử?”
Tạ Mục Tử đùa nghịch ly trà, nghe thấy thì nói: “Con ư?” Anh ta cười cười, nói: “Con chỉ là một người nhàn rỗi thôi ạ.”
Quý Anh lại nhìn anh ta một cái.
Lúc đến chập tối, điện thoại của Quý Anh vang lên, là do Phó Cảnh Thâm gọi đến.
Cô gật đầu tỏ ý xin lỗi với hai người trong phòng, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Chắc là Phó Cảnh Thâm nhân lúc rảnh rỗi gọi cho cô, giọng nói vẫn còn chút trầm khàn: “Hôm nay em đi đâu thế?”
Quý Anh nói chuyện Tống Vân đến thành phố Cảng cho anh nghe, không nhắc đến người khác, dù sao cũng chỉ là một người qua đường tình cờ gặp nhau, nói ra có khi còn khiến người đàn ông ghen tuông.
Chưa nói được vài câu, bên kia chắc là có việc, Phó Cảnh Thâm xin lỗi rồi cúp máy.