Cưng chiều anh đào

Sau khi Tạ Lăng nghe điện thoại xong, lúc trở về phòng làm việc, bà ta nhìn thấy Phó Cảnh Thâm đang cúi đầu nhìn điện thoại. Lúc nâng mắt lên, mắt mày tuấn tú của người đàn ông vẫn bao trùm sự ôn hoà và quyến luyến.
 
Ít nhất ở trước mặt mình, bà ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của anh bao giờ.
 
Nghe thấy tiếng động, Phó Cảnh Thâm nhấc mí mắt lên, cất điện thoại đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Con đang nhắn tin với Quý Anh à?” Tạ Lăng ra hiệu cho trợ lý vào thu dọn tài liệu dưới đất.
 
Tạ Lăng ngồi trước bàn, không để tâm mà nhìn máy tính, giống như thuận miệng hỏi một câu: “Nó đang làm gì thế?”
 
“Ăn sáng.” Phó Cảnh Thâm nghĩ đến những lời chia sẻ líu ríu của cô gái trong WeChat.
 
Ở thành phố Cảng, Hoa anh đào của anh rất tự do tự tại, đi đâu, ăn gì, đều làm thành một bản ghi chú, thỉnh thoảng lại gửi một phần cho anh.
 
Ví dụ như sandwich chân giò hun khói hôm nay không hợp khẩu vị lắm, bị mợ Phó đánh giá một sao.
 
Tạ Lăng nhìn thời gian ở dưới góc phải của máy tính, mười giờ ba phút. Bà ta nhếch môi: “Con bé cũng thật nhàn rỗi, chưa từng nghĩ đến việc sau này muốn làm gì sao?”
 
Độ ấm trong mắt Phó Cảnh Thâm ngưng lại, hờ hững nói: “Tất nhiên là muốn làm gì thì sẽ làm cái đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cho dù là chơi bời lêu lổng được con nuôi ở nhà à?” Tạ Lăng cười cười: “Cảnh Thâm, mẹ không ngờ con lại thích một cô chiêu được nuông chiều, cam lòng làm phụ kiện của đàn ông như vậy.”
 
Phó Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn bà ta: “Cô ấy không phải là phụ kiện.”
 
“Đúng vậy.” Tạ Lăng nhận lấy tài liệu trợ lý đưa qua, vùi đầu hỏi ngược lại: “Nó có sự nghiệp của mình không?”
 
“Những cô gái bên cạnh mẹ đều là kiểu như Tưởng Nghi, cấp ba thì ra nước ngoài du học, lúc đại học thì tự mình thành lập phòng làm việc thiết kế.”
 
“Vậy nên.” Vẻ mặt của Phó Cảnh Thâm càng lạnh nhạt hơn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bà ta một cách sắc bén: “Mẹ muốn nói cái gì.”
 
Sống lưng Tạ Lăng lạnh toát, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, bà ta vô thức né tránh ánh mắt của anh rồi thay đổi chủ đề.
 
“Ông nội con nói với mẹ, sức khoẻ của con bé ấy không tốt.”
 
Phó Cảnh Thâm cúi đầu xoay nhẫn cưới: “Sẽ chăm sóc cho tốt.”
 

“Vậy con cái thì sao? Khi nào sẽ sinh?” Mặc dù Tạ Lăng không cho rằng phụ nữ nhất định phải sinh con, nhưng con trai của bà ta có sản nghiệp to lớn như vậy, sau này làm sao có thể không có người thừa kế được?
 
“Con tạm thời chưa có kế hoạch về chuyện này.”
 
“Chưa có kế hoạch?” Tạ Lăng đột nhiên nâng cao giọng: “Con điên rồi à?”
 
Tim Tạ Lăng đột nhiên trầm xuống. Bà ta thật sự không biết chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, con bé nhà họ Quý kia đã chuốc thuốc mê gì cho anh, mà đến vấn đề cơ bản thế này mà anh cũng có thể nhường bước.
 
Sắc mặt Tạ Lăng thay đổi mấy lần, nhưng Phó Cảnh Thâm đã không còn kiên nhẫn ở lại nữa: “Con đi trước đây.”
 
“Không bao lâu nữa, con sẽ quay về Bắc Kinh cùng với Hoa anh đào.”
 
Tạ Lăng nắm chặt cây bút trong tay: “Bây giờ con muốn quay về?”
 
Bà ta biết anh nhẫn tâm, nhưng không ngờ anh lại muốn rút khỏi nhanh như vậy, vứt bà ta một mình trong đống đổ nát này.
 
Phó Cảnh Thâm cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn cưới, cuối cùng anh xoay đầu nhìn Tạ Lăng.
 
Mặt mày người phụ nữ sắc bén lạnh nhạt, còn có sự tiều tuỵ mệt mỏi mà đến bản thân bà ta cũng không biết.
 
Nửa đời người của Tạ Lăng bị vây trong vòng xoáy quyền lợi, dù có khó khăn thế nào anh cũng không thể nhìn thấy được chút hơi ấm của người mẹ nào từ trên người bà ta. Cuộc tranh đấu nội bộ này của nhà họ Tạ sẽ không thể kết thúc trong thời gian ngắn, mà anh đã không còn muốn ở lại đây nữa.
 
“Con sẽ cử người khác đến thành phố Cảng thay con tiếp nhận hạng mục này.”
 
Khoé môi Tạ Lăng hơi co rút, nói: “Mẹ còn chưa gặp Quý Anh được mấy lần.”
 
Động tác đang định rời đi của Phó Cảnh Thâm ngừng lại, nghe thấy bà ta tiếp tục nói: “Khi nào cùng ăn bữa cơm đi.”
 
Bầu không khí im ắng vài giây. 
 
Tạ Lăng nhướng mày, chế giễu nói: “Sao? Gan nhỏ đến mức gặp mẹ cũng không dám à?”
 
Phó Cảnh Thâm hờ hững nhìn bà ta: “Mẹ có chỗ nào giống mẹ của con à? Cô ấy cần thiết phải gặp mẹ sao?”
 
Bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên căng lên, một lúc lâu sau, Tạ Lăng né tránh ánh mắt của anh, nghẹn họng không nói nên lời.
 
Một giây trước khi cửa đóng lại “cạch” một tiếng, giọng nói lạnh nhạt của Phó Cảnh Thâm truyền đến.

 
“Con sẽ truyền lại ý của mẹ cho Hoa anh đào.”
 
Lúc biết được lời mời của Tạ Lăng, Quý Anh đang ngồi trước bàn đọc sách. Từ sau lần trước đăng bút ký lên vòng bạn bè, ngày hôm sau, Tạ Mục Tử đã gửi cho cô danh sách đọc của anh ta, rất nhiều cuốn đều viết về điều kiện tự nhiên và con người ở thành phố Cảng, vô cùng thú vị.
 
Tạ Mục Tử còn chia sẻ với cô bút ký anh ta viết lúc rảnh rỗi, Quý Anh khó có khi gặp được người cùng chí hướng, cũng dần hiểu ra tại sao cô lại yêu thích anh ta đến như vậy.
 
“Đi hay không tuỳ em.” Phó Cảnh Thâm ôm lấy Quý Anh từ phía sau, nhắc đến lời mời của Tạ Lăng một cách hờ hững.
 
Đầu ngón tay Quý Anh hơi ngừng lại, hàng mi dày hơi nhúc nhích, trả lời: “Phải đi chứ, khó có khi đến thành phố Cảng một chuyến, nếu không đi thì sẽ rất thất lễ.”
 
“Anh sẽ nói lại với bà ấy.” Phó Cảnh Thâm đáp lại một cách hờ hững, ánh mắt quét qua trang sách của cô: “Gần đây sao em lại thích đọc mấy thứ này thế?”
 
Quý Anh cười nói: “Đây là do một người bạn giới thiệu cho em.” Cô nói cho Phó Cảnh Thâm biết việc cô quen Tạ Mục Tử thông qua Tống Vân.
 
Rồi cô lại giải thích: “Vốn chỉ là người qua đường, nên em không có nhắc đến với anh.”
 
Người đàn ông không nói gì, ngón tay với những khớp xương rõ ràng khẽ lật trang sách, lướt qua những dòng chữ chú thích xinh đẹp của Quý Anh.
 
“Nên bây giờ anh ta không còn là người qua đường nữa.”
 
Quý Anh hơi ngẩn ra, phát hiện chút bất thường từ trong giọng điệu của người đàn ông. Cô quay đầu, giải thích một cách thẳng thắn: “Bây giờ cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
 
Mặt mày Phó Cảnh Thâm xa cách, không nhìn ra cảm xúc gì, ngón tay dài khẽ đóng cuốn sách lại: “Xem ra gần đây mợ Phó ở thành phố Cảng rảnh rỗi quá rồi nhỉ.”
 
Tim Quý Anh hơi căng lên, cảm nhận được cảm xúc không vui lắm của anh.
 
Phó Cảnh Thâm cầm cuốn sách lên, ném đến góc bàn.
 
“Tuần sau chúng ta trở về Bắc Kinh.”
 
“Trở về?” Mắt Quý Anh sáng lên. Ở thành phố Cảng gần một tháng, sau khi chơi hết những gì cần chơi, cô cũng không kìm được mà nhớ nhà rồi: “Chuyện bên này của anh… Giải quyết xong rồi à?”
 
Phó Cảnh Thâm bình thản nói: “Không đáng để tiếp tục nữa.”
 

Dù Tạ Hoành ở trong phòng ICU nhưng vẫn không bỏ lỡ bất kỳ một biến động nhỏ nào ở bên ngoài, không biết trong tập đoàn có biết bao nhiêu tai mắt của ông ta, bây giờ còn ra sức nâng đỡ con riêng, càng về sau càng là một vũng nước đục. Tạ Lăng muốn đâm đầu vào, nhưng anh thì không.
 
“Không đáng?” Quý Anh không biết gần đây nhà họ Tạ đã xảy ra những chuyện gì.
 
Cho đến khi Phó Cảnh Thâm giải thích một cách qua loa rằng, ông cụ Tạ còn có một đứa con trai riêng ở bên ngoài, bây giờ con riêng muốn trở về, được ông cụ Tạ hết lòng nâng đỡ, nên Tạ Lăng đã rơi vào thế bị động.
 
Quý Anh im lặng vài giây, trên mặt khó che được sự kinh ngạc. Nhưng rốt cuộc thì chuyện của nhà họ Tạ cũng không liên quan đến cô, cô chỉ “ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
 
Phó Cảnh Thâm bóp nhẹ má Quý Anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cuốn sách trên góc bàn, một lúc lâu sau mới bình tĩnh dời mắt đi.
 
Sau khi biết được tuần sau sẽ trở về Bắc Kinh, Quý Anh bắt đầu mua quà cáp cho người nhà, nên cũng chẳng còn thời gian rảnh để đọc sách nữa.
 
Còn Phó Cảnh Thâm thì cử người của tập đoàn đến thành phố Cảng, phụ trách tiếp nhận công việc bên này.
 
Tin tức Phó Cảnh Thâm sắp rời khỏi thành phố Cảng được lan truyền khắp nội bộ nhà họ Tạ, thời gian này nhà cả và nhà thứ ba bị đàn áp quá dữ nên bắt đầu phản công, cộng thêm cứ mãi không tra ra được thân phận của đứa con riêng kia, tính tình của Tạ Lăng ngày càng cáu kỉnh, giữa mặt mày tràn đầy sự hung ác.
 
Bên ngoài phòng làm việc, trừ khi cần thiết, nếu không thư ký cũng không dám đi vào.
 
Chỉ khi con gái của nhà họ Tưởng, Tưởng Nghi, đến thì bầu không khí đông cứng này mới hơi dịu đi một chút.
 
“Mẹ nuôi.” Trong phòng làm việc, sau khi hiểu rõ ý định của Tạ Lăng, vẻ mặt của Tưởng Nghi đột nhiên thay đổi, trở nên hoảng loạn: “Như vậy không được đâu…”
 
Tạ Lăng nắm lấy tay cô ta, bình tĩnh nói: “Mẹ nói được là được.”
 
“Con có biết lúc trước mẹ làm thế nào để mang thai Cảnh Thâm không?” Bà ta nhấp một ngụm trà, nói một cách nhẹ hẫng: “Chính là bằng cách như vậy đó.”
 
Sự kinh ngạc trong mắt Tưởng Nghi cứng lại, không dám tin vào tai mình. Vì vậy, Tạ Lăng là vì mang thai nên mới có thể gả vào nhà họ Phó…
 
“Trước mắt cảm giác mới mẻ của Cảnh Thâm đối với Quý Anh vẫn còn.” Tạ Lăng nói: “Cộng thêm con bé đó đúng là rất xinh đẹp, khiến cho Cảnh Thâm bị mê hoặc đến mất hết lý trí, thậm chí vì sức khoẻ yếu ớt đến chạm vào là vỡ của nó mà đến con cái cũng có thể không cần!” Bà ta đặt mạnh ly trà xuống: “Vì vậy Nghi à, con phải nắm lấy cơ hội này, nếu như có thể mang thai, cộng thêm sự chống lưng của nhà họ Tưởng, ông cụ Phó không thể không đón nhận con!”
 
Tim Tưởng Nghi đập vô cùng nhanh, trong lòng vô cùng xoắn xuýt. Lòng tự trọng của một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng khiến cô ta do dự chùn bước trước những chuyện thế này.
 
Nhưng năm đó Tạ Lăng cũng từng làm như vậy…
 
Cô ta không thể kìm được mà nhớ lại cảnh tượng mình vừa gặp đã thích Phó Cảnh Thâm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong cửa hàng may ánh đèn chói sáng, người đàn ông anh tuấn như một vị thần tập trung nhìn cô gái với thân hình yểu điệu ở phía trước, tròng đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự tình tứ.
 
Trong phút chốc, trái tim của Tưởng Nghi đập một cách kịch liệt, giống như trong chớp mắt đã trải qua một ngàn năm vậy, khiến cô ta bất giác đến gần anh, cho đến khi quần áo trên tay bị đụng rớt.
 
Đáng tiếc, người đàn ông không hề dừng lại một giây nào, vội vàng đi cách cô ta ngày càng xa, đuổi theo cô gái ở phía trước.
 
Từ khi còn nhỏ, Tưởng Nghi đã không hề thiếu thứ gì cả, nên cô ta có tiêu chuẩn rất cao đối với một nửa của mình. Cô ta khát vọng có thể gặp được một người đàn ông ưu tú và hoàn mỹ như trong sách vở. Mà hôm nay, đúng lúc xuất hiện một người đã thỏa mãn tất cả ảo tưởng của cô ta, mặc dù trong trái tim và ánh mắt của anh không hề có cô ta.
 
Nếu như… Nếu như cô ta có thể thì sao? Những gì anh muốn, cô ta đều có thể cho anh.

 
Đối mặt với ánh mắt khích lệ của Tạ Lăng, một lúc lâu sau, Tưởng Nghi gật đầu.
 
Hôm sau, Quý Anh tìm món quà mà mình đã chuẩn bị trước lúc ở Bắc Kinh ra, là một bộ trang sức phỉ thuý cao cấp, xem như là của hồi môn mà trong nhà chuẩn bị cho cô, đáng giá ngàn vàng.
 
Trước khi xuất phát, cô cẩn thận trang điểm một chút, thay một bộ sườn xám màu xanh lá đậm mang vẻ chín chắn.
 
Mặc dù Tạ Lăng đối xử với cô, thậm chí là với Phó Cảnh Thâm, cũng không hề thân thiết, nhưng sau này cơ hội gặp mặt nhau cũng không nhiều, Quý Anh vẫn muốn để lại một ấn tượng tốt đẹp cho người mẹ chồng trên danh nghĩa này.
 
Ánh mắt của Phó Cảnh Thâm rơi lên hộp quà phỉ thuỷ mà cô đã chuẩn bị: “Quà gặp mặt nên là do bà ấy tặng em.”
 
Quý Anh không để bụng mà cười: “Chút tấm lòng thôi mà, cũng không có gì.”
 
Khi đến khách sạn mà Tạ Lăng đã đặt, Quý Anh đi theo sau Phó Cảnh Thâm, đẩy cửa ra bước vào phòng bao.
 
Nhưng khi nhìn thấy người ở trong phòng bao, Quý Anh hơi ngẩn ra. Trong phòng có hai người, ngồi bên cạnh Tạ Lăng là cô con gái của nhà họ Tưởng đã từng có duyên gặp một lần.
 
Tưởng Nghi.
 
Bầu không khí trong phòng bao hơi đông cứng. Bước chân Phó Cảnh Thâm dừng lại, đè lại sự không vui giữa mí mắt, kéo Quý Anh ngồi xuống: “Con tưởng chỉ có mình mẹ.”
 
Lời này đột nhiên khiến Tưởng Nghi theo đến như ngồi trên bàn chông.
 
Nhưng Tạ Lăng lại giống như không cảm nhận được bầu không khí đông cứng: “Nghi là con gái nuôi thân nhất với mẹ, cũng xem như người một nhà, mẹ gọi nó đến đây để góp vui một chút.”
 
Tưởng Nghi vội gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, em vẫn luôn muốn tiếp xúc nhiều hơn với anh trai và cô Quý.”
 
Nghe thấy câu “anh trai”, hàng mi của Quý Anh hơi nhúc nhích, nhìn về phía Tưởng Nghi.
 
Phó Cảnh Thâm ra hiệu cho phục vụ lên món, không chút để tâm mà nhấc mí mắt lên: “Tôi không có em gái.”
 
Động tác của Tạ Lăng dừng lại: “Nghi là con nuôi của mẹ, tuổi cũng nhỏ hơn con một chút, tính ra thì đúng là có thể gọi con một tiếng anh trai.”
 
“Vậy sao.” Phó Cảnh Thâm cúi đầu rót một ly trà cho Quý Anh: “Vậy thì nên gọi vợ con một tiếng chị dâu.”
 
Sắc mặt của Tưởng Nghi đột nhiên trở nên không được tự nhiên, cúi đầu một cách lúng túng: “À… Xin lỗi, em quên mất.”
 
Quý Anh uống một ngụm trà mà người đàn ông rót, chủ động bỏ qua chủ đề này, đưa hộp quà trong tay cho Tạ Lăng: “Mẹ, đây là chút tấm lòng của con và Cảnh Thâm.”
 
Có lẽ cũng vì muốn bỏ qua chủ đề vừa rồi, Tạ Lăng nhận lấy hộp quà: “Con quá khách sáo rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận