Từ đến đến cuối, bầu không khí trên bàn ăn đều rất ngột ngạt, Tạ Lăng và Phó Cảnh Thâm đều là người rất ít nói chuyện, chỉ có Tưởng Nghi là dường như vô cùng khéo nói, luôn miệng nói về những trải nghiệm khi cô ta đi du học và mở phòng làm việc.
Cuối cùng, chủ đề thay đổi, chuyển đến buổi tiệc mà nhà họ Tưởng tổ chức vào mấy ngày sau, địa điểm là trên du thuyền tư nhân của nhà họ Tưởng. Tưởng Nghi mời bọn họ cùng tham gia.
Mấy hôm trước Quý Anh đã nghe thấy Phó Cảnh Thâm nói đến buổi tiệc này, đến lúc đó sẽ dẫn cô đi giải sầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Lăng kịp thời mở miệng: “Mẹ thay mặt tụi nó đồng ý, Nghi à, con cứ đợi là được.”
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Anh tham gia tiệc ở thành phố Cảng, nghĩ đến việc có lẽ sẽ gặp được những nhân vật “truyền kỳ” chỉ thấy được trong tin tức lá cải, suy nghĩ của cô hơi rung động, cảm thấy thích thú.
Vốn dĩ Phó Cảnh Thâm cũng có ý định kết giao với giới quyền quý ở thành phố Cảng, khi nhìn thấy sự hứng thú trong mắt Quý Anh, anh cũng không từ chối nữa.
Lúc bữa tối sắp kết thúc, Quý Anh vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc ra đứng trước gương dậm phấn, nhìn thấy Tạ Lăng cũng đi từ trong ra, cô nhích qua một bên nhường chỗ cho bà ta.
Lúc một mình đối mặt với Tạ Lăng, Quý Anh mới phát hiện mình không giỏi nói chuyện, móc hết ruột gan cũng không biết nên nói gì.
Cho đến khi Tạ Lăng đột nhiên mở miệng: “Bây giờ con vẫn đang uống thuốc sao?”
Quý Anh ngẩn ra, đáp: “Thỉnh thoảng uống một chút ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Lăng nhìn làn da trắng sứ như tuyết của cô gái trong gương, bộ sườn xám màu xanh lá đậm phác hoạ hình dáng yểu điệu mảnh mai của cô, nhưng lại gầy yếu đến dường như chạm vào là vỡ.
“Khi nào thì định sinh con với Cảnh Thâm?”
Hàng mi Quý Anh hơi nhúc nhích, lắc đầu: “Con không biết.”
Đúng là cô chưa từng có suy nghĩ này.
“Không biết?” Tạ Lăng nhíu mày: “Cảnh Thâm hai mươi bảy tuổi rồi, bây giờ không sinh, khi nào mới sinh?”
Quý Anh cụp mắt, đóng vòi nước lại.
Cô nhẹ giọng nói: “Đây là chuyện giữa con và anh ấy ạ.”
Động tác của Tạ Lăng ngừng lại, ánh mắt dần rơi lên mặt của cô.
Có vẻ không dễ nắm bắt như vẻ bề ngoài.
“Con không muốn sinh?” Mặc dù giọng nói của Tạ Lăng bình thản, nhưng giọng điệu vẫn lộ ra sự sắc bén: “Nhà họ Phó và mẹ đều cần một người thừa kế.”
Đôi mắt Quý Anh hơi cứng lại, độ ấm bên trong dần rút đi.
Cô rút khăn giấy, cúi đầu lau vết nước trên tay: “Mẹ, mẹ quản hơi nhiều rồi đó.”
“Nếu mẹ có thể quan tâm anh ba nhiều hơn ở phương diện khác, có lẽ anh ấy sẽ bằng lòng nghe lời mẹ.”
Nói xong, Quý Anh cầm túi xách lên: “Con ra ngoài trước đây ạ.”
Tạ Lăng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng đi xa của cô gái, khó có khi sững người.
Một lúc lâu sau, đợi đến khi hoàn hồn, vẻ mặt bà ta trầm xuống, tức đến hít sâu một hơi.
Lúc Quý Anh trở lại, nhìn thấy Phó Cảnh Thâm đang đứng dựa lên cửa phòng bao.
“Sao lại ra ngoài đây?”
Phó Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, giọng điệu bình tĩnh: “Bên trong ồn quá.”
Quý Anh nghĩ đến Tưởng Nghi ở trong phòng bao, hiểu ý của anh, không phúc hậu mà đè độ cong nơi khoé môi xuống.
Lúc này, Tạ Lăng cũng trở lại theo, vẻ mặt không hề dễ coi.
“Con và hoa anh đào đi trước đây.” Phó Cảnh Thâm nói.
Lúc này, Tưởng Nghi cũng đi ra từ phòng bao, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm.
Trước khi đi, Quý Anh lịch sự vẫy tay với hai người, rồi rời đi theo Phó Cảnh Thâm.
“Anh Cảnh Thâm vốn dĩ không thèm để ý đến con…” Tưởng Nghi hơi ấm ức mà níu lấy ống tay áo của Tạ Lăng.
Dù cho cô ta có nói gì, người đàn ông cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Khi đôi mắt đen láy sâu thẳm đó quét qua, có một khoảnh khắc Tưởng Nghi cảm thấy tất cả suy nghĩ của mình đều bị anh nhìn thấu.
Tạ Lăng trong lúc nhất thời cũng vô cùng tức giận, bà ta vỗ mu bàn tay của Tưởng Nghi, trầm giọng an ủi: “Đợi thêm đã.”
Buổi tiệc lần này của nhà họ Tưởng là để mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Tưởng.
Với gia đình giàu có và có địa vị như nhà họ Tưởng, buổi tiệc được tổ chức với khí thế to lớn, các nhà giàu có có quan hệ đều ồ ạt đến dự, giới truyền thông cũng tranh nhau đến đưa tin.
Chiếc du thuyền tư nhân của nhà họ Tưởng ở cảng Victoria từ từ khởi hành, trên du thuyền đèn đóm rực rỡ, vô cùng xa hoa, mờ ảo phác hoạ ra bóng người, ai ai cũng mặc lễ phục sang trọng và trang nhã, dung mạo tinh xảo.
Sự xa hoa của nhà giàu có ở thành phố Cảng là từ trong xương tuỷ ra, lúc Quý Anh khoác tay Phó Cảnh Thâm đi vào, cô vẫn ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.
Ở trước cửa sảnh tiệc, Tưởng Nghi ăn diện xinh đẹp, nở nụ cười ngọt ngào, khoác tay ông cụ Tưởng, mỉm cười chào hỏi khách khứa.
Lúc Quý Anh đi theo Phó Cảnh Thâm đến trước mặt họ, nghe thấy Tưởng Nghi cười nói với ông cụ Tưởng: “Ông nội, đây là anh Cảnh Thâm mà cháu thường hay nhắc với ông đấy, có phải anh ấy rất đẹp trai không ạ?”
Làm sao ông cụ Tưởng lại không biết Phó Cảnh Thâm, người đã khiến cho nhà họ Tạ gần đây nghiêng trời lệch đất, trong mắt ông ta tràn đầy sự tán thưởng, nhiệt tình chào hỏi anh: “Quả nhiên là tài năng trẻ hiếm có khó gặp.”
“Ông Tưởng quá khen rồi, ngưỡng mộ danh tiếng của ông đã lâu.” Phó Cảnh Thâm khách sáo nói.
Ông cụ Tưởng cười lớn, xoay đầu nhìn về phía Quý Anh, tròng mắt hơi cứng lại: “Đây là…”
Phó Cảnh Thâm ôm eo Quý Anh: “Vợ tôi, Quý Anh.”
Quý Anh cười gật đầu: “Xin chào, ông Tưởng.”
Ông cụ Tưởng ngay lập tức che đi sự kinh ngạc loé lên trong mắt, cười ha ha nói: “Vợ của Tổng giám đốc Phó cũng là người có vẻ đẹp độc nhất vô nhị, hai người trai gái xứng đôi vừa lứa, đúng là một đôi trai tài gái sắc.”
Cho đến khi đưa hai người vào trong rồi, sắc mặt của ông cụ Tưởng mới trầm xuống, trừng đứa cháu gái ở bên cạnh: “Sao cháu không nói với ông là Phó Cảnh Thâm đã kết hôn rồi?”
Tưởng Nghi cụp mắt xuống, thì thầm bằng giọng nhỏ xíu: “Kết hôn rồi thì sao chứ.” Bản thân ông nội cũng có đến mấy người vợ, làm gì để bụng chuyện kết hôn hay chưa.
Nghe vậy, ông cụ Tưởng tức muốn chết, đè thấp giọng khiển trách: “Nghi à, nếu cháu còn có suy nghĩ gì với đàn ông đã kết hôn, đó là đang khiến nhà họ Tưởng mất mặt đó.”
Nghe được ý cảnh cáo trong lời nói của ông nội, trong lòng Tưởng Nghi lộp bộp một tiếng.
Cô ta quay đầu, Tạ Lăng không biết đã đến từ lúc nào, sau khi chào hỏi ông cụ, bà ta nắm tay Tưởng Nghi dẫn cô ta đến chỗ khác: “Nào, dẫn mẹ nuôi đi xung quanh xem một vòng nào.”
Tưởng Nghi như tìm được người đáng tin cậy, nắm chặt lấy tay Tạ Lăng.
“Chuẩn bị thế nào rồi?” Tạ Lăng thấp giọng hỏi cô.
“Con đã nói với người làm rồi, thuốc sẽ được bỏ trong ly rượu của anh Cảnh Thâm.” Tưởng Nghi nhỏ giọng nói: “Con cũng đã chuẩn bị phòng luôn rồi.”
Tạ Lăng “ừ” một tiếng, khoé môi nở nụ cười hài lòng.
Quý Anh đi theo Phó Cảnh Thâm đến sảnh tiệc, gặp không ít những gương mặt xa lạ, và cả những lời hàn huyên khách sáo nhiệt tình.
Nếu có chút hiểu biết, có ai lại không biết bối cảnh và thủ đoạn của Phó Cảnh Thâm ở đại lục, ai lại không muốn nhân cơ hội này mà móc nối, để sau này làm ăn ở đại lục sẽ suôn sẻ hơn chứ.
Quý Anh đi cùng Phó Cảnh Thâm, dọc đường, cô cảm nhận được vô số ánh mắt dò xét phóng lên người mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu tím nhạt thêu vàng, vì nhà tạo hình đề nghị nên cô lại đeo thêm mũ ô sa và áo ngoài cộc tay để làm trang sức, đổi thành cách trang điểm rực rỡ, đuôi mắt hơi cong lên, môi đỏ căng mọng xinh đẹp.
“Anh nhẹ chút.” Quý Anh khẽ mím đôi môi mọng nước, đến gần bên tai Phó Cảnh Thâm, nhẹ giọng nói: “Anh bóp em đau quá.”
Đôi môi mỏng của Phó Cảnh Thâm mím chặt, hơi thở trong trẻo lướt qua hõm cổ của cô: “Biết đau thì bớt cười lại.”
Quý Anh đè lại độ cong nơi khoé môi, đôi mắt xinh đẹp liếc anh một cái: “Còn không cho người ta cười nữa.”
Phó Cảnh Thâm vốn còn muốn nói gì đó, lúc này bên cạnh có người đi đến, lời muốn nói đành kẹt ở trong cổ họng.
Lúc buổi tiệc đã qua một nửa, Quý Anh hơi buồn chán với việc xã giao không ngừng, đôi giày cao gót trên chân sau khi đi lại hồi lâu khiến cô đau đớn.
“Anh ba, em muốn qua ghế sofa ngồi một lúc.” Quý Anh thấp giọng nói bên tai Phó Cảnh Thâm.
“Anh dẫn em qua đó.” Anh vừa mới nói, lại có người bước lên chào hỏi, Phó Cảnh Thâm chỉ có thể khẽ hất cằm với Quý Anh: “Em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Quý Anh tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, cụp mắt, ngón tay thon trắng khẽ xoa nắn phần đùi trướng đau.
Đợi thả lỏng một chút rồi, cô nâng mắt, đánh giá kỹ càng hiện trường bố trí buổi tiệc tối hôm nay. Nhà họ Tưởng giàu có, cách bày biện cũng phần nhiều là lấy sự cao quý sang trọng làm chủ yếu, bốn phía quần áo là lượt, vô cùng lộng lẫy hoa lệ.
Ánh mắt của Quý Anh lướt qua bức tường, trước sảnh, rồi đến trước quầy rượu bày đầy các loại rượu cao cấp, đột nhiên ánh mắt của cô dừng lại.
Bên cạnh quầy rượu, có một bóng dáng hơi quen mắt.
Quý Anh hơi chớp mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm. Cho đến khi ánh mắt rõ ràng, người đàn ông đột nhiên xoay người, mi mắt tuấn tú sạch sẽ của người đó trùng khít với Tạ Mục Tử mà cô quen thời gian trước.
Một giây sau, Tạ Mục Tử cũng chạm vào ánh mắt của cô, giữa mắt mày toả ra ý cười. Anh ta cất bước đi về phía cô.
“Lâu rồi không gặp.” Tạ Mục Tử ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, nhưng rất có chừng mực mà cách ra một khoảng.
Quý Anh cười cười: “Lâu rồi không gặp, sao anh lại ở đây?”
“Đến chơi với bạn.” Ngón tay Tạ Mục Tử xoay chuyển ly rượu: “Không ngờ còn có thể gặp được cô Quý.”
Quý Anh: “Tôi đến cùng với chồng tôi.”
“Bánh ngọt ở chỗ này không tệ.” Tạ Mục Tử ra hiệu cho phục vụ lấy mấy món trà bánh qua, đặt trước mặt Quý Anh: “Là trà bánh kiểu cũ được viết trong sách đó, cô thử xem.”
Quý Anh thấy hứng thú, ngón tay thon dài trắng nõn bốc chút bánh ngọt, để vào miệng thử.
Cảm giác khi bánh vào miệng mềm dịu, đôi mắt cô sáng lên: “Ngon quá.”
Tạ Mục Tử rất biết nói chuyện, không để bầu không khí trở nên lúng túng, Quý Anh thấy rất thú vị, vừa ăn bánh ngọt vừa trò chuyện với anh ta.
Trước mắt là những cuộc xã giao và hàn huyên liên tục không dứt, Phó Cảnh Thâm thu ánh mắt lại, dùng tất cả sự kiên nhẫn còn lại để đáp lại đối phương.
Trong dư quang, anh thấy Quý Anh ngồi một mình trên góc sofa, đôi mắt xinh đẹp đánh giá bốn phía xung quanh.
Đợi đến lúc không còn ai, Phó Cảnh Thâm bỏ ly rượu xuống, đang định đi về phía Quý Anh, thì phía sau truyền đến một giọng nữ: “Cảnh Thâm.”
Phó Cảnh Thâm quay đầu, nhìn thấy Tạ Lăng đang kéo Tưởng Nghi qua đây, đầu mày anh hơi cau lại: “Mẹ có chuyện gì sao?”
Tạ Lăng đưa ly rượu trong tay cho anh.
Vẻ mặt Phó Cảnh Thâm hơi cứng lại, một lúc lâu sau, anh mới đưa tay ra nhận lấy.
“Không lâu sau con phải về Bắc Kinh rồi.” Tạ Lăng nâng tay lên chạm ly với anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, dịu giọng nói: “Lần sau không biết khi nào mới lại gặp mặt, mà chúng ta cũng chẳng nói chuyện đàng hoàng với nhau được mấy lần.”
Phó Cảnh Thâm im lặng mấy giây, lặng lẽ nhìn về phía ly rượu trong tay.
Một lúc lâu sau, anh mới dịu giọng nói: “Sau này, mẹ có thể đến Bắc Kinh nhiều hơn.”
Tạ Lăng mỉm cười nhấp một ngụm rượu, nhìn người đàn ông đưa tay lên, cánh môi chạm vào mép ly rượu: “Có lẽ sẽ không.”
Trái tim của Tưởng Nghi sắp nhảy ra rồi, căng thằng nhìn ly rượu trong tay Phó Cảnh Thâm, thấy anh sắp ngửa đầu uống vào, đột nhiên động tác của người đàn ông dừng lại, ánh mắt của anh nhìn thẳng về nơi nào đó, đôi mắt đen hơi híp lại.
Tim Tưởng Nghi đột nhiên ngừng đập, nhìn qua theo ánh mắt của người đàn ông, nhìn thấy một người đẹp yểu điệu đang yên tĩnh ngồi trên sofa trong góc sảnh tiệc.
Chỉ là lúc này, bên cạnh Quý Anh còn có một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đang ngồi, anh ta nở nụ cười ôn hoà.
Người đàn ông lấy bánh ngọt cho cô, còn cô gái thì nhận lấy, trong mắt tràn đầy ý cười.
Giữa hai người giống như có bầu không khí mà người khác không thể nào xen vào được, tách biệt với xung quanh.
Tưởng Nghi nhìn thấy cảnh này thì trái tim đập thình thịch.
Cho đến khi “đinh” một tiếng.
Là tiếng ly rượu bị đặt mạnh lên bàn.
Một giây sau, Phó Cảnh Thâm cất bước đi nhanh về phía đó, giọng nói lạnh lẽo như băng.
“Thất lễ rồi.”