Uống rượu xong, Tưởng Nghi để ly rượu xuống, cảm giác cay xè lan tràn trong cổ họng, hồi hộp đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Cho đến khi nhìn thấy hầu kết Phó Cảnh Thâm chuyển động, uống hết cả ly rượu xuống, cuối cùng cô ta mới từ từ thở ra một hơi.
Người trong phòng bao vỗ tay khích lệ: “Tửu lượng của tổng giám đốc Phó thật là cao!”
“Hôm nay Nghi cũng thật dứt khoát, không có chơi xấu không chịu uống.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Mục Tử bị mọi người phớt lờ rũ mi mắt xuống, cúi đầu không để tâm mà quan sát chỉ tay trong lòng bàn tay mình.
Nghe thấy lời nói đùa của bạn bè, Tưởng Nghi tươi cười làm nũng đáp lại, hoà vào trò đùa cùng với đám bạn, nhưng trong lòng lại âm thầm sốt ruột.
Chơi thêm hai ván, mọi người đều không còn hứng thú, tiệc tối cũng đã gần đến lúc kết thúc.
Tạ Lăng nói, thuốc mê sẽ có tác dụng trong hai tiếng đồng hồ, hơn nữa thuốc hôm nay còn có tác dụng kích dục. Đợi tiệc tàn, bà ta sẽ dẫn dụ Quý Anh ra chỗ khác, sau đó dụ Phó Cảnh Thâm vào trong phòng, đến lúc đó cô ta chỉ cần đi thẳng vào là được.
Mà không biết có phải là vì sốt ruột hay không, Tưởng Nghi cảm thấy lồng ngực của mình hơi khô nóng, đầu cũng nặng nề và đau nhức.
Ra khỏi phòng bao, Quý Anh đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Khi đi ra, cô nhìn thấy tin nhắn Phó Cảnh Thâm gửi đến. Người đàn ông bảo cô đợi anh ở trên sofa khu nghỉ ngơi, Tạ Lăng tìm anh có việc muốn nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh đáp “vâng”, hơi buồn chán ngồi trên sofa, cúi đầu nghịch điện thoại. Bởi vì nảy sinh nghi ngờ với thân phận của Tạ Mục Tử, Quý Anh mở bài đăng mới nhất của truyền thông Hồng Kông.
Đáng tiếc tìm cả nửa ngày cũng không tìm thấy chút đầu mối nào.
“Đang xem gì thế?” Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam trong trẻo quen thuộc.
Đầu ngón tay Quý Anh dừng lại, bất giác nắm chặt điện thoại, lúc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Mục Tử, da đầu cô hơi tê dại.
Nói ra thì… Lập trường của bọn họ hình như cũng là quan hệ cạnh tranh.
Nhưng Tạ Mục Tử lại dường như không nhìn ra sự thất thố của cô, nhàn nhã ngồi xuống: “Tổng giám đốc Phó đâu, sao không nhìn thấy anh ta?”
“Mẹ anh ấy, Tạ Lăng, tìm anh ấy có chút việc.” Quý Anh cố tình nói ra cái tên này.
Tạ Mục Tử rũ mắt, cười cười: “Lúc này à?” Anh ta nhìn xung quanh: “Đã sắp tàn tiệc rồi.”
“Chắc một lúc là nói xong thôi.” Quý Anh không để tâm mà trả lời.
Trong phút chốc không có ai nói gì, bầu không khí hơi lạnh xuống.
Cho đến khi Tạ Mục Tử mở miệng lần nữa: “Cô Quý này.”
Quý Anh nhìn qua.
Tạ Mục Tử nhìn vào đôi mắt mong chờ của cô, đột nhiên cụp mắt xuống: “Nghe nói cô và Phó Cảnh Thâm hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ?”
Quý Anh ngẩn ra, chậm rãi gật đầu.
Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt cô gái, Tạ Mục Tử cười nhạt: “Cũng không có gì.”
Chỉ đơn thuần là ghen tị mà thôi.
Nhớ đến sự cảnh giác và sự chiếm hữu dường như muốn tràn ra khỏi mắt người đàn ông kia, Tạ Mục Tử khẽ thở dài.
Đứa con trai của Tạ Lăng có thể là người tốt lành gì chứ, thế mà lại có được hạnh phúc mà anh ta không có.
Quý Anh ngẩn người, hoàn toàn không nắm bắt được thái độ của Tạ Mục Tử. Người đàn ông này quá mức thâm sâu khó đoán.
Tạ Mục Tử giống như chỉ đến đây ngồi một lúc, không bao lâu sau, anh ta đứng dậy, ánh đèn nửa sáng nửa tối đổ bóng xuống gương mặt nghiêng của anh ta.
Anh ta cúi đầu nhìn thời gian.
Rồi đột nhiên khẽ cười: “Có lẽ qua đêm nay, cô sẽ cảm kích tôi.” Mặc dù anh ta không hề muốn giúp Phó Cảnh Thâm chút nào.
Đỉnh đầu Quý Anh từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi, một giây sau, cô nghe thấy Tạ Mục Tử nhẹ nhàng ném ra một trái bom nổ chậm.
“Cháu dâu, của tôi.”
Tưởng Nghi cùng người của nhà họ Tưởng đứng ở trước sảnh tiệc tiễn khách. Buổi tối, đa số khách khứa đều ra về, nhưng cũng có số ít người nghỉ lại, nhà họ Tưởng đều sắp xếp phòng riêng biệt dành cho những người khách này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không biết tại sao, cảm giác khó chịu trong cơ thể Tưởng Nghi ngày càng rõ ràng. Cô ta vịn vào tường, cảm nhận được những giọt mồ hôi tinh mịn chảy đầy sống lưng, đầu cô ta cũng ngày càng nặng nề, gần như sắp đứng không vững.
“Sao vậy?” Mẹ Tưởng sờ má cô ta: “Sao mặt con đỏ vậy?”
Tưởng Nghi cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Không có gì… Hôm nay con uống chút rượu, chắc là hơi say thôi.”
“Có thật không?” Mẹ Tưởng tiện tay vẫy gọi một nhân viên đến, nói với Tưởng Nghi: “Con đừng đứng đây nữa, tìm một phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Đúng là Tưởng Nghi không chống cự được nữa nên gật đầu với mẹ Tưởng, sau đó để nhân viên dìu đến phòng nghỉ.
Tưởng Nghi nói với nhân viên số phòng đã chuẩn bị sẵn. Bây giờ cô ta đi vào, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy anh Cảnh Thâm của cô ta rồi.
Bước chân của cô ta vô thức trở nên nhanh hơn, tâm trạng cũng bay bổng hơn.
Qua tối nay rồi, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên cạnh anh…
Nhưng trong phòng không có ai cả.
Tưởng Nghi nhớ đến lời Tạ Lăng nói, nếu cô ta đến sớm thì phải đợi một chút.
Tưởng Nghi nắm lấy mép váy, nằm lên trên giường. Cô ta xoa huyệt thái dương đau nhức.
Có phải rượu tối nay mạnh quá không, sao mới uống một ly mà đã say thành thế này rồi.
Dần dần, Tưởng Nghi cảm thấy cả người không còn sức nữa, dục vọng không rõ nào đó trong cơ thể cũng không hiểu sao lại dâng lên, trực tiếp đốt cháy cô ta.
Dự cảm không lành dần dần ập tới, sau lưng Tưởng Nghi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô ta đưa tay ra, muốn tìm điện thoại gọi hỏi Tạ Lăng. Ai ngờ trong lúc di chuyển vừa rồi, điện thoại không biết đã đi đâu.
Đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng vang, giống như có người cất bước đi vào.
Giày da đạp lên sàn nhà truyền đến tiếng cộc cộc, trái tim Tưởng Nghi đập nhanh hơn.
Là anh Cảnh Thâm sao…
Tưởng Nghi chống người ngồi dậy, nâng mắt nhìn, vào khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi đang bước tới, suýt nữa cô ta đã ngã xuống giường.
Giọng nói của người đàn ông chứa đựng ý cười: “Nhìn thấy người đến là tôi, cô rất thất vọng sao?”
Tinh thần của Tưởng Nghi rất loạn, hoàn toàn không biết sao sự việc lại thành ra thế này: “Sao người tới đây lại là anh?”
“Vô tình biết được âm mưu của cô Tưởng và bà Tạ, tôi rất áy náy.” Tạ Mục Tử chậm rãi lướt qua người cô ta, ngồi xuống cái ghế cách giường không xa, nhẹ giọng nói: “Lúc không cẩn thận đã đổi mất ly rượu của cô Tưởng.”
“Nghĩ rằng tối nay cô Tưởng nhất định sẽ cô đơn khó ngủ.” Tạ Mục Tử chống cằm, nở nụ cười ôn hoà sạch sẽ: “Kẻ hèn họ Tạ tôi đây nguyện giúp cô Tưởng giải quyết ưu phiền.”
Trong đầu Tưởng Nghi nổ tung, cô ta tức đến cả người phát run, khó khăn chống cơ thể dậy: “Anh là ai? Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Nói ra thì vẫn phải cảm ơn cô Tưởng và bà Tạ.” Tạ Mục Tử nói: “Đã mang lại cho tôi một cơ hội tốt như vậy, họ Tạ tôi thật sự cảm kích không hết.”
Hàng mi của Tưởng Nghi rung dữ dội, một lúc lâu sau mới phản ứng ra, đôi môi run rẩy nói: “Anh là, anh là thằng con riêng đó…”
“Suỵt.” Ngón trỏ của Tạ Mục Tử đựng thẳng bên môi, thu lại ý cười trong mắt: “Đừng nói từ đó, tôi sẽ tức giận đấy nhé.”
Anh ta trông giống như con rắn độc, sống lưng Tưởng Nghi nổi lên một lớp da gà dày đặc: “Anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên là muốn trải qua đêm xuân cùng cô Tưởng rồi.”
Sắc mặt Tưởng Nghi đột nhiên trắng bệch. Không! Không thể nào! Cô ta làm sao có thể có dính líu với đứa con riêng thấp hèn này chứ!
Cô ta hé miệng muốn kêu lớn thành tiếng, muốn để người làm bên ngoài nghe thấy giọng của cô ta. Chỉ là, tiếng hét lớn mà cô ta tưởng tượng, khi ra khỏi miệng lại chỉ là tiếng ngâm nga nhỏ vụn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Mục Tử nở nụ cười chế giễu.
Mà lúc này, dưới tác dụng của thuốc mê, thuốc kích dục cũng bắt đầu có hiệu lực, sống lưng Tưởng Nghi nổi lên sự tê dại khó nói thành lời, cô ta chống người dậy, đôi mắt mơ màng: “Giúp, giúp tôi.”
Tạ Mục Tử: “Cô Tưởng suy nghĩ xong rồi à?”
Trong đầu Tưởng Nghi hỗn loạn: “Ừm…”
“Tôi giúp cô rồi, cô giúp tôi thế nào đây?”
Đôi mắt Tưởng Nghi đỏ bừng, níu chặt ống tay áo Tạ Mục Tử, nói một cách khó khăn: “Sao cũng được… Cầu xin anh đó.”
Lúc dòng nước lạnh như băng dội từ trên đầu xuống, Tưởng Nghi lạnh đến run rẩy.
Cô ta ngâm trong bồn nước lạnh lẽo, một lúc lâu sau, tác dụng của thuốc kích dục mới lui đi.
Tưởng Nghi vòng hai tay ôm lấy người mình, chầm chậm đi ra khỏi bồn tắm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cúi đầu đọc sách bên ngoài phòng tắm.
Tạ Mục Tử vốn dĩ không chạm vào cô ta.
Cái gọi là giúp đỡ, chẳng qua là một bồn nước lạnh đến thấu xương mà thôi.
Tạ Mục Tử không hề để tâm mà quét mắt nhìn Tưởng Nghi một cái, nói một cách nhẹ nhàng: “Bắt đầu từ bây giờ, cô và Tạ Lăng là kẻ địch của nhau.”
Anh ta mỉm cười: “Còn cô cả nhà họ Tưởng cao quý, cô đã ngồi cùng một thuyền với một đứa con riêng rồi.”