Cưng chiều anh đào

Đây là lần đầu tiên Tạ Lăng mất bình tĩnh như vậy trước mặt mọi người. 
Giây tiếp theo, trong mắt người phụ nữ ấy như hiện lên muôn vàn cảm xúc, cuối cùng ánh mắt ngạo mạn lướt qua khuôn mặt Tạ Mục Tử, thân thiết nắm lấy tay Tưởng Nghi: “Nghi, sao mà mới sáng sớm đã nói đùa trêu mẹ rồi?" 
Nhưng bà ta chưa kịp nắm lấy thì đã bị Tưởng Nghi bình tĩnh tránh đi. 
Động tác của Tạ Lăng khẽ khựng lại, thấy Tưởng Nghi siết chặt cánh tay của người đàn ông bên cạnh: "Con nói đùa với mẹ làm gì?" 
Tưởng Nghi nhìn chằm chằm Tạ Lăng với cảm giác vui sướng khi trả được thù: "Con yêu Mục Tử ngay từ cái nhìn đầu tiên, gặp được anh ấy con mới biết thế nào là tình yêu chân chính. Mẹ nuôi không chúc phúc cho con sao?" Cô ta liếc nhìn Phó Cảnh Thâm đang chậm rãi ăn sáng, nói sâu xa: “Hay là mẹ nuôi có ý gì khác?" 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim Tạ Lăng chệch nhịp, bà ta buộc mình phải bình tĩnh lại, đôi mắt sắc bén quét qua gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh của Tạ Mục Tử, dịu dàng nhìn Tưởng Nghi như thể đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Nghi, con phải cẩn thận với những người có mưu đồ." Bà ta giơ tay về phía Tạ Mục Tử, cười như không cười nói: "Sao trước giờ tôi chưa từng nghe danh cậu Tạ đây nhỉ?" 
Tạ Mục Tử đưa tay ra, chu đáo cười nói: "Tổng giám đốc Tạ ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, chưa từng nghe nói cũng là chuyện bình thường." 
Tạ Lăng cắn chặt quai hàm, địch ý sắp tràn ra khỏi lồng ngực đến nơi. Bà ta cố nặn ra một nụ cười, nói: “Nghi, xảy ra chuyện gì vậy con? Hai mẹ con mình tâm sự riêng được không?"
Đang khi nói chuyện, mợ Tưởng chào hỏi khách nãy giờ đột nhiên đi về phía Tưởng Nghi, nhìn thấy chàng trai trẻ mà con gái mình đang dắt, sắc mặt bà ấy lập tức thay đổi. 
“Nghi?”
Tưởng Nghi cứ vậy mà phớt lờ Tạ Lăng, xoay người khoác tay mẹ mình, làm như thẹn thùng lắm mà cúi đầu ghé sát vào tai mẹ Tưởng nói cái gì đó. 
Tạ Mục Tử nhìn cô ta cười ôn hòa, hai người như thế trông hệt một đôi yêu nhau thật lòng. 
Mẹ Tưởng vốn không phản đối chuyện yêu đương của con gái mình, bà ấy chỉ hơi kinh ngạc nhìn chàng thanh niên xa lạ trước mặt, thân phận hình như không ổn lắm...
Đêm qua, khi Tạ Mục Tử nhận lời mời dự tiệc của ông Tạ, bà ấy đã đoán được thân phận của anh ta rồi. 
Chỉ trong khoảnh khắc, Tưởng Nghi chỉ hận không thể nhào vào vòng tay mẹ rồi nói ra mọi chuyện, nhưng từ khóe mắt, ánh mắt mang ý cảnh cáo của Tạ Mục Tử khiến cô ta cảm giác như mình vừa nuốt phải thứ thuốc đắng ngắt, có khổ nhưng không thể nói, nhất thời trong lòng càng thêm oán hận Tạ Lăng. 
Được xem một màn kịch đặc sắc đến vậy, Quý Anh kinh ngạc đến quên cả ăn sáng, mãi đến khi Phó Cảnh Thâm dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, thấp giọng nói: "Không hợp khẩu vị em sao?" 
Quý Anh lắc đầu, đè nén nghi hoặc rồi cúi đầu húp cháo. 
Không lâu sau, Tưởng Nghi và Tạ Mục Tử đã cùng đến chỗ của người nhà họ Tưởng. 
Trước khi đi, Tưởng Nghi quay đầu liếc cô một cái. 
Quý Anh chú ý tới bèn nhướng mắt nhìn lại. Một giây sau, Tưởng Nghi lập tức dời ánh mắt đi, hoảng loạn sải bước như chạy trốn. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỏ lại Tạ Lăng đầy mặt u ám.
Quý Anh rũ mi mắt, trong đầu hiện lên một suy đoán vô cùng hoang đường. Cô khẽ lắc đầu, nghe thấy tiếng Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng đặt thìa sứ xuống. 

“Cạch” một tiếng.
Tạ Lăng cứng nhắc ngẩng đầu lên. Vào thời khắc này, toàn bộ sự bình tĩnh cố gắng gượng của bà ta đã sụp đổ, cơn ớn lạnh ập lên sống lưng. 
Phó Cảnh Thâm cười như không cười: "Cảm ơn mẹ đã cho con được chứng kiến một vở kịch đặc sắc đến nhường này." 
“Cảnh Thâm…” Tạ Lăng gọi anh.
Nhưng sự việc đã đến mức này rồi, sao anh có thể không nhìn ra được nữa. 
Mọi chuyện như dồn đống lại, Tạ Lăng gấp gáp nhìn Quý Anh: "Hoa anh đào, thằng bé chỉ nghe lời con thôi, con khuyên thằng bé giúp mẹ với." 
“Dù sao mẹ cũng vẫn là mẹ thằng bé cơ mà.”
Quý Anh thu mắt. Cho đến bây giờ thì cô vẫn chưa biết được toàn bộ sự tình nhưng cũng đã mơ hồ đoán được tám phần mục đích của Tạ Lăng. 
Nhớ lại đêm hôm qua khi anh thì thầm bên tai cô.
Anh nói anh chỉ có một mình cô thôi. 
Bàn tay trắng nõn mềm mại phủ lên mu bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh, Quý Anh lạnh lùng nhìn Tạ Lăng, thậm chí không thèm dùng kính ngữ: “Bà muốn Tưởng Nghi thay thế tôi, đúng chứ?" 
Dường như không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, vẻ mặt Tạ Lăng đông cứng lại. 
Quý Anh phát ra một tiếng cười lạnh từ trong cổ họng, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên: "Dựa vào đâu mà bà nghĩ tôi sẽ nhường chỗ?" 
"Khi tôi còn ở đây, mợ Phó chỉ có thể là tôi, anh ba cũng chỉ có thể có một mình tôi mà thôi." 
Vẻ mặt Tạ Lăng trở nên khó coi. 
Phó Cảnh Thâm nhìn sườn mặt trắng tuyết, vẻ mặt lạnh lùng của cô, lông mày anh hơi nhướng lên, cụp mắt xuống ngăn lại nụ cười sắp trào ra nơi khóe môi. 
Quý Anh không cho Tạ Lăng cơ hội mở miệng, thờ ơ nói: "Bà thực sự không xứng làm mẹ." 
-
Về nhà đã lâu nhưng Quý Anh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh. 
Lộ trình trở lại Bắc Kinh đang trong quá trình chuẩn bị. Chuyến này Quý Anh mua rất nhiều quà, chỉ riêng dọn đống đồ đó thôi cũng đã tốn rất nhiều sức. 
Mọi chuyện đã kết thúc, tối đến, Phó Cảnh Thâm hiếm khi được rảnh rỗi, ngồi bên cạnh cô. 
Quý Anh bị anh nhìn thì không được tự nhiên lắm, cứ có cảm giác từ khi trở về, ánh mắt anh nhìn cô trở nên quyến luyến. 
"Đừng chỉ nhìn nữa." Cô không nhịn được mà lên tiếng: "Tới phụ em một tay đi." 
Phó Cảnh Thâm đáp “ừ”, ngồi xổm xuống xem thành quả mua sắm của mợ Phó trong suốt một tháng qua. 

Trong lòng Quý Anh vẫn còn hận Tạ Lăng, không muốn nói nhiều. Cô luôn đối xử bao dung với mọi người, nhưng luôn có vài người thích chạm đến giới hạn của người khác, dù là mẹ của Phó Cảnh Thâm cũng không thể tha thứ. 
Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có vẻ khá khó mở miệng, Phó Cảnh Thâm chưa từng nói nhiều thêm , nhưng trong lòng Quý Anh đã đoán được bảy, tám phần, từng cơn sợ hãi cùng lạnh sống lưng ập tới. 
Cô không khỏi tự hỏi, nếu đêm qua mình thật sự rơi vào bẫy của Tạ Lăng thì bây giờ cô và Phó Cảnh Thâm sẽ ra sao. 
Nói không để tâm là không thể. 
Quý Anh cúi đầu, ngay cả động tác cũng chậm hơn rất nhiều. 
"Sao vậy?" Phó Cảnh Thâm nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô. 
Quý Anh lắc đầu, đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ anh: "Anh ba, nếu như tối hôm qua..." 
Cô không nói tiếp, chỉ khẽ khịt mũi một cái, thấp giọng hỏi: "Thì chúng ta sẽ ly hôn sao?" 
Sức lực ngón tay trên cằm cô tăng lên, có hơi đau. Quý Anh ngước mắt, bắt gặp đôi mắt đen sâu hun hút của anh. 
Không biết từ nào đã chạm vào từ cấm của anh, đôi mắt của người đàn ông như chợt dấy lên bão táp. 
"Hoa anh đào, em nói sao?" 
Lòng Quý Anh cũng rối loạn theo, vô thức né tránh ánh mắt anh. 
Bàn tay hơi lạnh của Phó Cảnh Thâm đặt lên gáy cô, dùng tư thế như đang kiểm soát, trầm giọng hỏi cô: “Lời Hoa anh đào nói lúc sáng, bây giờ đã quên rồi hay sao?" 
"Chẳng phải em nói, bất cứ khi nào, anh cũng chỉ có thể có mình em sao?" 
Quý Anh cụp mi, lúc này mới cảm thấy xấu hổ. Khi đó đối mặt với Tạ Lăng, cô chỉ muốn nói để xả giận thôi nên không để ý đến mấy cái này. 
Bây giờ nghĩ lại thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống. 
Hồi lâu không thấy cô trả lời, cũng không chú ý, mắt Phó Cảnh Thâm tối sầm lại, đầu ngón tay anh xoa xoa làn da sau gáy cô, mỗi một động tác đều mang theo sự nguy hiểm cận kề. 
"Nói lời mà không giữ lời là đức tính xấu đấy." 
Lời vừa dứt, thân thể Quý Anh đã lơ lửng giữa không trung, làn váy ngủ mỏng manh xoay một vòng, cả người cô bị ôm ngang lên. 
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, anh thì thầm bên tai cô từng chữ một: "Cái cửa sổ chạm sàn này không dùng đến thì thật đáng tiếc." 

Bên tai cô truyền tới từng tiếng hỏi dồn dập của Phó Cảnh Thâm. 

"Còn nói chuyện ly hôn không? Hửm?" 
Khóe mắt Quý Anh bị ép ra từng giọt nước mắt trong suốt. 
Hoàn toàn không ngờ chỉ vì câu nói này mà cô lại phải chịu khổ như vậy. 
"Không nói nữa… Không bao giờ nói nữa."
Phó Cảnh Thâm vẫn chưa hài lòng, đôi mắt đen của anh khẽ híp lại, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của cô từ trên xuống dưới: “Thì ra em từng nghĩ tới chuyện này rồi sao?" 
Quý Anh muốn khóc lại không có nước mắt, vì bị làm quá ác mà tức giận cắn mạnh lên bả vai anh. 
Cố ý nói: "Từng nghĩ đến cảnh anh trắng tay ra đi!"
Ngực Phó Cảnh Thâm khẽ rung, anh thấp giọng cười ra tiếng. 
Quý Anh không hiểu anh đang cười cái gì. 
Nhưng đến lúc này, mọi bất an trong lòng cô đều đã tiêu tan. 
Chí ít thì vẫn không xảy ra chuyện gì cả, may mắn là không xảy ra chuyện gì. 
Đêm nay Quý Anh mệt đến mức không thể nhìn thẳng ra cảnh đêm nhộn nhịp bên ngoài khung cửa sổ chạm sàn. 
Cô quay lưng lại, mái tóc đen dài xõa trên gối, cảm nhận nụ hôn của người đàn ông nhẹ nhàng, trân trọng rơi trên gáy mình. 
Còn đang ngẩn ngơ thì Quý Anh bỗng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, có chút trống rỗng của Phó Cảnh Thâm. 
"Tạ Lăng bỏ thuốc anh, nhưng cốc rượu đó lại bị Tạ Mục Tử đổi cho Tưởng Nghi uống." 
Hóa ra còn tồi tệ hơn so với tưởng tượng của cô...
Hàng mi Quý Anh run lên, cô mở mắt ra, vừa định nói chuyện thì người đàn ông đã đặt ngón tay thon dài lên môi cô, "suỵt" một tiếng. 
Anh dường như đang tự cười nhạo chính mình: "Chuyện này quả thật là khó mở lời, em nghe thôi là được rồi." 
Quý Anh không nhúc nhích nữa, cô mím đôi môi nhợt nhạt yên lặng nghe anh nói. 
"Có lẽ với những người khác thì anh sẽ cẩn thận hơn, nhưng Tạ Lăng lại là mẹ anh." 
Đúng vậy, ai lại đi nghĩ mẹ mình sẽ làm ra chuyện như vậy chứ. 
Trái tim Quý Anh thắt lại. 
"Nhưng Hoa anh đào, thuốc không thể khống chế được anh." Anh hơi dừng một chút: "Thế nên, không có nếu như." 
Tim Quý Anh lỡ một nhịp. 
Phó Cảnh Thâm lùa ngón tay vào mái tóc đen mềm mượt của cô: "Phó Viễn và Tạ Lăng chỉ coi hôn nhân là một con bài thương lượng để trao đổi lợi ích, coi anh như một cỗ máy kế thừa công việc kinh doanh của gia đình." 
Vành mắt Quý Anh hơi nóng lên, cô không nhịn được xoay người, vươn hai tay ôm chặt lấy anh. 
"Anh sinh ra trong một gia đình như vậy đấy, nhưng anh luôn nghĩ…" Anh dừng lại, chất giọng trầm thấp từ tính như đàn cello: “Chung thủy là tiêu chí cơ bản nhất của một cuộc hôn nhân.”
"Anh sẽ chỉ có một mợ Phó thôi." 

Hồi lâu sau. 
Quý Anh sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe, cố nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. 
Rốt cuộc đến bây giờ cô còn chưa hiểu được điều gì mà lại nói ra những lời như vậy. 
"Em xin lỗi…” Quý Anh thì thầm. 
Phó Cảnh Thâm xoa gáy cô, lòng bàn tay anh dần dần trượt xuống: "Không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói suông." 
"Chi bằng đền bù cho anh thứ gì đó ý nghĩa hơn chút đi nhỉ." 

Ngày hôm sau, Quý Anh nhận được tin nhắn từ Tạ Mục Tử. 
"Anh ta nói muốn mời chúng ta ăn một bữa." 
Gần đây, nhiệt độ ở Hồng Kông đã hạ thấp. Quý Anh soi gương rồi mặc thêm một chiếc áo khoác dệt kim màu trắng bên ngoài chiếc sườn xám, hôm nay cô không búi tóc, mái tóc xoăn đen dài xõa xuống phía sau lưng. 
Quý Anh ước lượng mái tóc mình, cảm thấy đã hơi dài rồi. 
Phó Cảnh Thâm dựa vào cửa, ánh mắt vẫn luôn lưu luyến trên dáng người uyển chuyển của cô, nghe thấy lời cô nói, anh không biết nên tập trung vào đâu: “Nên em mới trang điểm chải chuốt vậy hả?" 
Quý Anh: "..." 
Cô im lặng quay người lại, nhấn mạnh: "Em chỉ mặc thêm áo khoác thôi." 
Phó Cảnh Thâm chẳng tỏ rõ ý kiến. 
Cả hai đều biết rõ lý do tại sao Tạ Mục Tử tìm tới. 
Phải nói nước đi của Tạ Mục Tử quả thật rất tài tình, một mũi tên bắn trúng ba con nhạn. 
Lôi kéo nhà họ Tưởng, đả kích Tạ Lăng, tiện thể chia rẽ anh và Tạ Lăng. 
“Sáu giờ tối.” Quý Anh lại nhìn tin nhắn, thuận miệng hỏi: “Anh ba, anh đi không?" 
"Sao?” Anh không chịu nói lý: "Em đã tính đi rồi à?" 
Quý Anh: "..." 
Cô nhìn anh có phần bất lực, hoàn toàn không thể hiểu tại sao anh lại có thái độ thù địch như vậy với Tạ Mục Tử. 
Quý Anh không muốn chiều theo ý anh, xoay người tô son môi: "Chắc vậy." 

Phó Cảnh Thâm hơi híp đôi mắt đen, gần như tức đến bật cười, một lúc lâu sau mới nói: “Địa điểm." 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận