Cưng Chiều Anh Nhất


Kì nghỉ hè bắt đầu, mỗi ngày Quý Tiểu Trạc không ra ngoài chơi bóng thì đi đến chỗ khác chơi, cậu như người cầm đầu, không có cậu thì những người khác sẽ không đi, cho nên ngày nào đám bạn của cậu cũng sẽ đến nhà tìm, ăn cơm xong là đi liền.
Nhà của Vi Gia rất gần nhà họ Quý, cho nên cô ấy cũng hay đến nhà chơi, dần dà cô ấy rất quen thuộc với nhà họ Quý, đôi khi còn ở lại ăn cơm.
Nhà họ Quý bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, nhưng mà ăn cơm xong đám nhỏ sẽ đi ngay, trong nhà cũng chỉ còn lại Đường Đường và Nặc Nặc.

Từ lần ăn mừng đó Nặc Nặc không còn ra ngoài chơi với bọn cậu nữa, chỉ ở nhà với Đường Đường, thỉnh thoảng sẽ đọc sách, có lúc giúp đỡ Đường Đường may quần áo, yên tĩnh không nói nhiều.
Đường Đường sờ đầu cô, “Sao dạo này không thấy con ra ngoài chơi với anh Tiểu Trạc nữa vậy? Hai đứa cãi nhau à?”
“Không có ạ.” Nặc Nặc chớp mắt, “Con không biết chơi bóng rổ, cũng không biết chơi game, bọn họ biết chơi còn con thì không.”
Đường Đường có thể nhìn ra Nặc Nặc không vui, nhưng con bé không muốn nói cô cũng không ép, chỉ nói: “Ngày nào cũng ở nhà con không buồn sao? Đang được nghỉ hè, ra ngoài thư giãn cũng tốt.

Không chơi với đám bạn của Tiểu Trạc cũng không sao, con cứ tìm thứ mà mình thích.”
Một lúc lâu sau Nặc Nặc mới ‘Dạ’ một tiếng.
Đúng lúc Chu Tử Kiêu nói muốn giảm béo, nên mẹ cậu nhóc đã đăng kí cho cậu tham gia trại hè thể dục, vừa giúp cậu nhóc giảm cân đồng thời tăng cường sức khỏe, chuyện này khiến cho cậu rất đau buồn chạy đến kể khổ với Nặc Nặc, cậu không muốn đi đâu.
Nặc Nặc nghe xong, lẳng lặng nói với cậu: “Cậu nên giảm béo.”
Chu Tử Kiêu bật khóc, tủi thân lên án: “Nặc Nặc, cậu cũng chê tớ béo hả?”
Nặc Nặc gật đầu, “Con trai béo rất xấu.”
Chu Tử Kiêu cúi đầu, thật ra cậu biết béo rất xấu, các bạn nữ đều thích những bạn nam cao gầy, giống như anh Trạc vậy, “Thật ra tớ cũng muốn giảm cân, nhưng tớ không kiên trì được.”
Nặc Nặc vỗ bả vai cậu, nói: “Tớ đi với cậu.”

“Hả?” Chu Tử Kiêu lập tức ngẩng đầu lên, “Cậu nói cái gì? Cậu muốn đi giảm cân với tớ hả?”
Nặc Nặc gật đầu, “Tớ đi với cậu, chúng ta đi chung, nhưng tớ không muốn giảm cân, tớ sẽ rèn luyện sức khỏe, sau này tớ sẽ giám sát cậu giảm cân.”
“Thật sao? Cậu không lừa tớ chứ?”
“Không có, dù sao… Tớ ở nhà cũng không có chuyện gì làm.”
Chu Tử Kiêu chớp mắt hỏi, đột nhiên bật cười, gật đầu thật mạnh, “Được Nặc Nặc, cậu giám sát tớ, tớ nhất định có thể giảm cân thành công.”
Nặc Nặc thấy thế cũng cười.
Đường Đường biết Nặc Nặc muốn đi trại hè nên rất ủng hộ, cả ngày ở nhà cũng không có chuyện gì thú vị, không bằng ra ngoài vận động, hơn nữa thể chất của Nặc Nặc kém, vận động nhiều cũng có lợi.

Cho nên Đường Đường cũng đăng kí cho Nặc Nặc, hôm sau Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu xuất phát.
Tối qua Quý Tiểu Trạc và đám Vi Gia đánh bóng xong thì đi ăn thịt nướng, ăn xong cậu còn đưa Vi Gia về nhà, lúc về nhà thì đã khuya, cho nên ngủ muộn, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Cậu nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Nặc Nặc đâu, bèn hỏi Đường Đường, “Mẹ ơi, Nặc Nặc đâu ạ?”
Đường Đường tức giận liếc cậu một cái, “Còn còn biết hỏi Nặc Nặc đâu hả, mấy ngày nay toàn đi chơi, không quan tâm đến Nặc Nặc chút nào, con khiến mẹ tức chết mà!”
“Thôi mà mẹ, do Nặc Nặc không muốn đi chơi với con chứ bộ, em ấy không đi con biết làm sao bây giờ.” Quý Tiểu Trạc xoa vai cho Đường Đường, “Mẹ còn chưa nói cho con biết Nặc Nặc đâu rồi?”
“Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu tham gia trại hè rồi.”
“Trại hè?” Quý Tiểu Trạc khựng lại, mất bình tĩnh, “Sao em ấy lại không nói gì với con?”
“Con bé nói với con thế nào đây, cả ngày ngay cả bóng con còn chả thấy.


Hơn nữa tại sao lại phải nói với con, con có thể đi chơi với người khác, còn Nặc Nặc không thể sao?”
Quý Tiểu Trạc bực bội gãi đầu, cầm lấy điện thoại cho Nặc Nặc, nhưng đầu bên kia thông báo điện thoại tắt máy.
Đường Đường thấy thế mới nói: “Lúc đi Nặc Nặc không mang theo điện thoại.”
“Cái gì!” Sắc mặt Quý Tiểu Trạc tối sầm, một lúc sau mới hỏi: “Em ấy đi những đâu vậy mẹ?”
Đường Đường thấy buồn cười, thằng nhóc này thời gian gần đây không quan tâm đến Nặc Nặc, giờ mới thấy lo lắng à.

“Không có địa điểm cố định.”
Quý Tiểu Trạc trong lòng càng lo lắng hơn, cảm thấy thở không thông, cậu cũng không biết tại sao lại như thế này, chỉ có xả cơn tức giận trên sân bóng, hành hạ một đám người mệt mỏi.
“Quý Tiểu Trạc bị điên rồi à, hôm nay ăn trúng cái gì à?” Cả người Vi Gia đầy mồ hôi, chiếc áo sơ mi ướt sũng dính vào cơ thể của cô ấy hiện ra đường cong thân thể, không chỗ nào là không thu hút người khác giới.
Nhưng Quý Tiểu Trạc lại không quan tâm, lắc cái đầu đầy mồ hôi, vẫn cảm thấy không thoải mái, trực tiếp đổ chai nước lên đầu cho mát, khiến bản thân lạnh thấu tim.
Vi Gia cầm khăn lông muốn lau cho cậu, nhưng lại bị cậu gạt ra, chỉ lau mặt một cái rồi đi.
Mọi người nhìn nhau, “Hôm nay đại ca bị làm sao vậy? Ăn phải cứt à?”
“Không biết nữa, hình như tâm trạng không tốt.”
“Tớ cảm thấy hôm nay đại ca hơi bực bội, chắc chắn là tức giận cái gì.”
Vi Gia nhìn bóng lưng của cậu, cắn môi, chạy theo phía sau, giữ chặt cánh tay Quý Tiểu Trạc, “Út Trạc hôm nay cậu làm sao vậy? Có chuyện gì không vui hả?”
Quý Tiểu Trạc nhanh chóng hất tay cô ấy ra, “Không có gì, chỉ là không muốn chơi thôi, tớ về đây, cậu đừng đi theo tớ.”
Bị cậu làm cho mất mặt hai lần, Vi Gia giận dỗi không đi theo nữa, quay đầu đi về nhà.

Từ nhỏ Quý Tiểu Trạc chơi bao giờ tách khỏi Nặc Nặc lâu như vậy, cảm thấy cả người rất khó chịu, rất bực bội, chỉ muốn làm gì đó để trút giận nhưng mà không biết làm gì.
Chắc là do không thấy Nặc Nặc nên không quen, chờ Nặc Nặc trở về thì tốt rồi.
Vì thế mỗi ngày Quý Tiểu Trạc đều ngóng trông Nặc Nặc trở về, cứ như vậy mong ngóng cả kỳ nghỉ hè, cho đến khi trước ngày khai giảng trung học ba ngày Nặc Nặc mới về.
Quý Tiểu Trạc nghe nói Nặc Nặc đã về nhà, bỏ lại đám người chạy về nhà, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cậu không kịp lau mồ hôi mà đã chạy qua ôm Nặc Nặc vào trong ngực, lớn tiếng nói ra bất mãn trong lòng, “Cái con bé xấu xa này rốt cuộc cũng đã về rồi, ai cho phép em không mang điện thoại rồi cứ biến nhất như vậy hả! Lần sau còn dám như vậy nữa anh đánh gãy chân em!”
“Con dám đánh gãy chân Nặc Nặc à, ba đánh gãy chân của con trước.” Quý Yến đang nghỉ phép ở nhà, anh đánh Quý Tiểu Trạc đến nhe răng trợn mắt, Nặc Nặc nhân cơ hội này rời khỏi ngực cậu, mỉm cười với cậu.
Lúc này Quý Tiểu Trạc mới cẩn thận đánh giá cô, mới có một kỳ nghỉ hè mà tóc cô đã dài hơn trước, chiều cao cũng tăng lên, khuôn mặt trẻ con không thấy đâu nữa, cả người như trưởng thành hơn.
Quý Tiểu Trạc ngây ngẩn cả người.
Nặc Nặc lấy từ trong ba lô ra đưa cho cậu một cái hộp nhỏ, “Đây là quà cho anh.”
Quý Tiểu Trạc hoàn hồn sau vài phút nhìn Nặc Nặc, cầm lấy hộp quà mở ra, bên trong là một cái móc khóa, đây là phiên bản hoạt hình của Quý Tiểu Trạc.
“Nặc Nặc, là em tự làm hả?”
Nặc Nặc gật đầu cười.
Quý Tiểu Trạc cười, lập tức treo móc khóa lên chìa khóa của mình, đang chuẩn bị xoa đầu cô như trước thì lại bị cô tránh đi.

Cậu ngẩn người, lúc hoàn hồn thì Nặc Nặc đã đi chỗ khác.
Quý Tiểu Trạc thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không nhớ ra là gì, đành phải kết luận là do bản thân nghĩ quá nhiều.
Hai ngày sau, trường trung học số 1 chính thức khai giảng, Quý Tiểu Trạc và Nặc Nặc đều có thành tích tốt nên được xếp vào lớp 1, thành tích của Chu Tử Kiêu cũng không tệ nên vẫn được học chung với hai người, mà Vi gia cũng được xếp vào lớp 1.
Bốn người họ được học lớp 1, còn những người khác được xếp vào lớp khác.
Vi Gia cười nói: “Nếu bốn tụi mình học chung lớp, vậy thì ngồi chung đi, tớ và Nặc Nặc ngồi với nhau, hai cậu ngồi với nhau.”
Quý Tiểu Trạc phản đối đầu tiên, “Tớ không ngồi với nhóc mập đâu.”
Chu Tử Kiêu lập tức phản bác: “Không được bảo tớ mập nữa, bay giờ tớ đã gầy rồi.”

Lúc nghỉ hè Chu Tử Kiêu đã giảm béo thành công, đương nhiên là do Nặc Nặc giám sát nghiêm ngặt, sau hai tháng cậu đã giảm được 15 ký, bây giờ không còn là nhóc mập mạp nữa, mà là một cậu con trai với thể trọng bình thường, không còn mập nữa nên nhìn Chu Tử Kiêu đẹp hơn rất nhiều.
Quý Tiểu Trạc không để ý đến cậu ấy, “Cho dù cậu không mập nữa, thì tớ cũng không muốn ngồi với cậu, tớ muốn ngồi với Nặc Nặc.”
Vi Gia nghe vậy sắc mặt không tốt lắm, khẽ cắn môi dưới, biểu cảm hơi miễn cưỡng, “Vậy tớ sẽ ngồi với Chu Tử Kiêu, nhưng mà tụi tớ lại không thân.”
Chu Tử Kiêu nghe vậy trợ mắt, “Cậu nghĩ rằng tớ muốn ngồi với cậu chắc? Tớ với cậu đâu có thân quen.”
Vi Gia giơ tay ra với Quý Tiểu Trạc.
Quý Tiểu Trạc đang tính nói cô ấy tự giải quyết đi, nào biết Nặc Nặc lại cầm cặp của mình ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Kiêu, “Em ngồi với Chu Tử Kiêu.”
Vi Gia lập tức mỉm cười, mà Quý Tiểu Trạc mặt đen lại, một cảm giác không vui lan tỏa khắp thân thể, đang muốn kéo Nặc Nặc lại thì Vi Gia nhanh tay lẹ mắt ngồi xuống ngăn cản hành động của Quý Tiểu Trạc, “Được rồi, sao mà chẳng được, dù gì cũng ngồi trước ngồi sau thôi, Nặc Nặc muốn ngồi với Chu Tử Kiêu nên cậu là anh trai cũng đừng ép cậu ấy nữa, đúng không Nặc Nặc.”
Nặc Nặc không quan tâm cô ấy, cũng không quan tâm Quý Tiểu Trạc.
Thái độ của Nặc Nặc khiến Quý Tiểu Trạc thấy không thoải mái, muốn bảo cô quay lại mà không nói ra được, cả ngày không hề nở một nụ cười, cũng không nói gì, nói chung áp suất không khí xung quanh rất thấp.
Tới lúc tan học, mấy anh em trước kia của Quý Tiểu Trạc đến đây rủ cậu và Vi Gia đi chơi bóng, Vi Gia đồng ý, nhưng Quý Tiểu Trạc lại không nói chuyện, mà nhìn về phía Nặc Nặc, chủ động mở miệng nói: “Nặc Nặc, đi chơi bóng với tụi anh đi.” Cậu muốn Nặc Nặc chờ mình như trước kia, chờ đưa nước và khăn lông cho cậu.
Nặc Nặc nhìn Vi Gia, lắc đầu, “Không được, em phải về nhà làm bài tập, anh đi chơi đi.”
Nói xong, Nặc Nặc đeo cặp lên đi về, Chu Tử Kiêu thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Những người khác không nói gì, nhưng đối với dáng vẻ hiện tại của Chu Tử Kiêu vô cùng kinh ngạc, sôi nổi nói: “Thằng nhóc Chu Tử Kiêu này nghỉ hè mới có mấy tháng mà sao gầy lẹ thế? Hình như gầy đi nhìn đẹp hơn thì phải, chắc chắn sau này sẽ có nhiều người thích lắm đây.”
Quý Tiểu Trạc nghe vậy thì cầm lấy cặp của mình rồi đi, “Hôm nay không muốn chơi, các cậu chơi đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi luôn, để lại đám người nhìn nhau không hiểu gì.
Lúc Quý Tiểu Trạc chạy theo ra cổng trường thì đã muộn rồi, chỉ thấy xa xa Chu Tử Kiêu đang chở Nặc Nặc đi rồi.
“Chết tiệt!” Quý Tiểu Trạc nhịn không được mắng một câu, bực bội gãi đầu, cả giác không thích hợp ngày càng rõ ràng.

Gần đây Nặc Nặc không còn đi với cậu nữa mà đi cùng Chu Tử Kiêu, chẳng lẽ thấy nhóc mập gầy đi nên thích?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện cậu lập tức lắc đầu phủ nhận, không có khả năng, Chu Tử Kiêu gầy đi không lẽ đẹp hơn cậu sao? Chẳng phải Nặc Nặc từng nói cậu là người đẹp trai nhất à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận