Bận bịu cả một buổi sáng cuối cùng cũng đến trưa.
Hạo Nhiên bưng ly nước cho tiểu Húc.
Cả sáng cậu ấy đều bận tối tăm mặt mày.
Còn cậu chỉ việc ngồi một chỗ.
Cậu hiện giờ đi lại vẫn rất bình thường sao tiểu Húc cứ coi cậu như ly thủy tinh dễ vỡ vậy.
Lý Tiểu Húc lau lau mồ hôi trên trán.
__ Ôi trời!!! Nắng gì mà nóng thế?? Cháy cả da........
Hạo Nhiên phì cười:
__ Cậu nói nghiêm trọng quá!!
Lý Tiểu Húc bĩu môi:
__ Còn không nghiêm trọng à? Cậu mang thử chảo ra ngoài kia rán trứng xem nào.
__ Tớ bảo đảm với cậu cả buổi trưa cậu sẽ có món trứng rán không cần lửa.
__ Ha Ha Ha.......
Hạo Nhiên lắc đầu cười cười.
Hiện giờ là tháng sáu quả thật là nóng thật.
Nắng nóng như vậy cậu cũng không dám ra bước ra ngoài.
__Ê ...ê ê...!ê......
Lý Tiểu Húc kéo kéo tay Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên khó hiểu nghe tiểu Húc ê a.
__ Cậu làm gì?
Lý Tiểu Húc hất cằm về phía cửa :
__ Cậu nhìn kìa!
Hạo Nhiên nhìn ra phía cửa.
Cậu thấy một người đàn ông đang xách theo một túi đồ bước vào cửa.
Người đàn ông kia không phải Mặc Dạ Thần anh minh thần vũ trong lời đồn đây sao.
Hạo Nhiên chấn động.
__ Hắn đến đây làm gì?
Lý Tiểu Húc:
__ Không phải hắn nói thích cậu à?? Tiểu Nhiên à? Đời giai của cậu coi chừng cong à nha!!!!!
Hạo Nhiên giơ ngón giữa.
__ Cậu thích tào lao không?
Tiểu Húc:
__ Không dám! Nhiên đại ca tha mạng~
Mặc Dạ Thần đẩy cửa bước vào trong quán thấy hai người hi hi ha ha cười giỡn với nhau.
Trên trán hắn nổi đầy gân xanh.
Hắn biết hai người kia quan hệ chỉ là bạn thân nhưng có cần phải thắm thiết trước mặt hắn như vậy không.
Họ làm cho hắn nghĩ tới hiện tại hắn chẳng là gì đối với Hạo Nhiên cả.
Một mùi dấm chua lan toả đâu đây mà chính bản thân hắn ngửi còn thấy nồng nặc.
Hạo Nhiên thấy hắn sau khi vào thì đứng ở cửa không định bước thêm nữa liền âm thầm phun tào.
Hắn mặc tây trang thẳng thớm.
Biểu cảm lạnh lùng thật doạ người, ai không biết còn tưởng hắn định đến đòi nợ.
Cậu chỉ là phục vụ ở quán nếu bị hiểu lầm.
Truyền ra ngoài còn làm ăn được sao.
Hắn tính đứng ở đó làm cảnh mãi sao?
Hạo Nhiên hất hất cằm ra hiệu tiểu Húc.
Lý Tiểu Húc mặc kệ cậu.
__ Chuyện của cậu mà cậu tự xử đi!
Hạo Nhiên : 。。。。。!
Không nhờ vả được tiểu Húc chuyện này.
Cậu đành tiến về phía Mặc Dạ Thần kéo hắn đi vào bên trong quầy.
Mặc Dạ Thần lâng lâng vui sướng.
Hắn cuối cùng cũng được nắm tay cậu.
Hắn vui vẻ nhếch miệng cười cười.
Lý Tiểu Húc nhìn vẻ mặt Mặc Dạ Thần đang cười ngất ngây kia âm thầm bĩu môi.
Sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
Đừng tưởng cậu không biết lúc nãy hắn trừng cậu.
Hạo Nhiên sau khi kêu hắn ngồi xuống ghế liền bỏ tay hắn ra.
__ Anh tới đây làm gì?
Mặc Dạ Thần không còn được nắm tay bảo bối Nhiên Nhiên thì cảm thấy trống rỗng.
Nghe cậu hỏi vậy liền xán lại gần cậu nói.
__ Anh đến thăm em ! Tiện thể đưa chút đồ ăn cho em.
Hạo Nhiên uy hiếp trừng mắt;:
__ Không phải sáng vừa tới sao? Làm ơn!! Anh có còn liêm sỉ không?
__ Một tổng tài anh minh thần vũ đâu rồi!! Để người khác biết anh đi đưa cơm vậy anh còn mặt mũi trước mặt nhân viên không?
Mặc Dạ Thần điềm nhiên trả lời:
__ Liêm sỉ gì tầm này! Anh muốn quan tâm em còn cần liêm sỉ để làm gì.
Hắn truy ba ba của con hắn còn càn phải giữ gìn liêm sỉ sao.
Thật nực cười.
Nếu như không làm vậy cậu có để ý tới hắn.
__ Chúng ta ngừng chủ đề này đi thôi ! Anh có mua cho em cháo gà.
Em ăn thử xem có vừa miệng không?
Hạo Nhiên mệt mỏi.
Cậu đành mặc kệ hắn vậy.
Dù sao thì hắn cũng là quan tâm đến đứa con trong bụng.
Không biết thì không biết bây giờ hắn biết mà không cho hắn quan tâm bảo bảo thì cậu cũng thật ác rồi.
Cậu không có quyền ngăn cản một người cha lo cho con.
Cậu cũng là ba ba của bảo bảo.
Điều này cậu cũng hiểu rõ.
Đã là như vậy thì tuỳ hắn đi.
Cậu thấy hắn mang chính là cháo gà ác hầm hạt sen thuốc bắc.
Thứ này quả thật là tốt cho người đang mang thai.
Cậu ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
Lập tức kích thích dạ dày.
Lý Tiểu Húc đang đứng bên cạnh lập tức hai mắt toả sáng.
Nhưng lát sau lại ỉu xìu nhìn nhìn hai người.
Đó là cháo dành cho Hạo Nhiên dưỡng thai cậu tranh ăn thì thật có lỗi với bảo bảo quá.
Cậu vội vàng lấy cớ đi ra ngoài một lát.
Hương thơm từ bát cháo đó làm cậu mất kiểm soát.
Tốt hơn hết cậu nên lượn hẳn.
Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Tiểu Húc mất hút ngoài cửa thật khó hiểu.
Cậu ấy làm gì ra ngoài giờ này.
Nãy là ai kêu nắng nóng không muốn ra ngoài.
Mỹ vị ngay trước mắt cậu cũng không để ý nữa.
Từng muỗng từng muỗng cháo đưa vào miệng cậu lập tức quên luôn tiểu Húc.
Cậu vui vẻ ăn cháo không thèm để ý đến người đang ngồi bên cạnh.
Mặc Dạ Thần cũng không để ý cậu có quan tâm hắn hay không.
Hắn nhìn cậu ăn ngon miệng hắn cũng cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Bảo bối Nhiên Nhiên có thể ăn uống mà không nôn mửa đối với hắn là một chuyện tốt.
Một lúc sau bát cháo cạn thấy đáy.
Hạo Nhiên đặt thìa xuống tay xoa xoa bụng.
Cậu ợ một cái rõ to rồi nhìn Mặc Dạ Thần.
__ Xong rồi!! Anh có thể đi về!
Mặc Dạ Thần có hơi tủi thân.
Cậu không muốn thấy hắn tới như vậy sao?
__ Anh về đây!
Hạo Nhiên mắt nhìn hắn đã đứng dậy bèn nói :
__ Không tiễn!!
Mặc Dạ Thần trong lòng đã âm thầm khóc ròng.
Cậu ấy ngay cả tiễn anh ra cửa cũng không muốn.
Cách mạng còn xa lắm hắn cần phải bày trận.