Hạo Nhiên lắc đầu ngao ngán nhìn tiểu Húc đang gục bên cạnh.
Thật không hiểu cậu ấy lấy đâu ra tinh thần hăng hái để đi nhảy như thế.
Tính cách của cậu khá trầm lặng mà tiểu Húc lại khá năng động.
Như thể bù trừ cho nhau vậy.
Cậu trân trọng người bạn này.
Kể từ lúc nào nhỉ? Có lẽ là năm cấp ba ấy đi.
Sau khi bị kỉ luật cậu ấy bắt tay với mình và nói rằng :
"Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn đấy! Cậu thấy sao nếu chúng ta làm bạn nhỉ? "
Lúc đó cậu không quan tâm liền bỏ đi .Một lần cậu đánh nhau với mấy người trong con hẻm nhỏ.
Cậu ta thấy vậy không nói một lời trực tiếp xắn tay áo lên .
Lý Tiểu Húc:
"Đồng học!! Chơi một mình không tốt đâu lần sau phải rủ cả tôi nữa nhé!!"
Nói chưa dứt thì đã xông qua quyền cước với bọn kia.
Cả hai đánh đấm một trận đã tay rồi lủi đi luôn ( Nói giỡn! không chạy thì khi nào bị bắt mới chạy à).
Cậu mời cậu ấy một ly trà sữa để cảm ơn.
Lại nói đến khi cậu không đủ học phí phải kiếm việc làm.
Cậu còn nhớ khi đó tiểu Húc đã nói với cậu.
"Tớ cho cậu tiền cậu chơi với tớ!!!"
Cậu lúc đó chỉ cười cười cảm ơn cậu ấy rồi bỏ đi.
Sau hôm đó tiểu Húc đưa cậu đến quán trà sữa rồi cùng cậu làm ở đó.
Cậu rất cảm kích tiểu Húc.
Một thiếu gia nhà giàu như cậu ấy thì cần gì phải đi làm thêm chứ.
Cho nên nói cậu trân trong người này là thật tâm, bất kể cậu ấy có làm gì điên điên khùng khùng thì cậu đều có thể chấp nhận được.
\ *Quay trở lại hiện tại*\_
Đợi khá lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy anh trai tiểu Húc đâu.
Không biết có phải do trong quán bar không khí sôi động hay không mà cậu bắt đầu cảm thấy người nóng nực.
Má cậu dần dần ửng đỏ, hai mắt dần mê man.
Cậu cởi bỏ hai cúc ao nhằm dễ chịu hơn.
Không lẽ uống phải rượu ư?
Cậu lắc lắc mạnh đầu!! Không đúng!!!! Cậu không có uống rượu! Bước vào quán cậu chỉ uống duy nhất ly nước đó.
Cậu cảm nhận được thứ đó đang dần .......
Cậu vội vàng nói với bartender:
"Anh ơi!! Em đi vệ sinh một lát!! Anh trông trừng bạn em giúp em!! Một lát anh trai cậu ấy tới đón.
Anh trai cậu ấy tên Lý Tinh Hiên ạ ! Ảnh của anh ấy đây anh xem kĩ ! Em cảm ơn!!"
Dứt lời cậu đặt điện thoại lại bên cạnh tiểu Húc loạng choạng bước về phía phòng vệ sinh.
Đoạn đường đó tuy ngắn nhưng với tình trạng hiện giờ của cậu thật sự ⊙﹏⊙.
Jay không kịp phản ứng!! Cậu bé này vội đi vệ sinh đến thế à? Anh cảm thấy đay là một chuyện rất đáng để cười.
Có ai lại nhắn nhủ như gửi con thế này không.
Anh lần đầu tiên gặp loại chuyện này thật hết nói nổi.
Nhưng anh cũng là một người có trách nhiệm.
Nhìn cậu bé vẫn còn đang gục ở trên quầy anh lắc đầu cam chịu.
Phan Thụy Hồng thấy con mồi mình chạy vào nhà vệ sinh nhanh chóng theo sau.
Không đi lúc này thì đi lúc nào.
Thuốc hắn hạ là xuân dược XXX.
Ban đầu khi uống không sao sau 30 phút mới bắt đầu có tác dụng rõ rệt.
Hắn âm thầm mua lại .Thuốc này cấm bán ,một khi bị phát hiện sẽ phiền phức to.
Chỉ cần nửa viên thôi cũng đủ để khiến cho một người trưởng thành có lực kiềm chế cao đến mấy đi nữa cũng phải nằm trên giường rên rỉ cầu hoan.
Đằng này hắn cho cả một viên.
Tưởng tượng cảnh con mồi đêm nay rên rỉ dưới thân hắn.
Hắn hưng phấn xoa xoa hai bàn tay dơ bẩn.
Hạo nhiên chạy vào phòng vệ sinh xối nước lên đầu.
Đến giờ cậu vẫn chưa biết mình bị gì thì cậu quá ngu ngốc rồi.
Đáng lẽ hôm nay không nên tới đây.
Cậu thất thần trong chốc lát.
Bỗng nhiên cậu bị ôm lấy kèm theo đó là tiếng nói đàn ông ghê tởm.
Phan Thụy Hồng:
"Bảo bối ~~ Đêm nay tôi sẽ làm cho cậu sung sướng~!!!!"
Đầu cậu nổ tung!! Cậu tức giận.
Cậu đường đường là thằng đàn ông con trai lại bị thằng con trai ôm.
Thật "con mẹ nó ".
Cho dù bây giờ bị hạ dược thì cạu vẫn thừa sức.
Cậu dẫm chân hắn một cái!! Đừng coi thường lực dẫm này bởi vì cậu chuyên đánh nhau bằng chân.
Phan Thụy Hồng bị đau tay buông lỏng định ôm chân thì bị một cú đấm đấm cho bất tỉnh.
Người nằm rạp xuống sàn nhà vệ sinh.
Cậu kéo hắn vào một phòng vệ sinh, đoán chắc hắn là người bỏ thuốc nếu không sao lại trùng hợp vào nhà vệ sinh rồi con kêu cậu là bảo bối.
"Đồ cặn bã!"
Cậu không ngần ngại cho hắn thêm vài đấm rồi lui ra khỏi nhà vệ sinh.
Cơ thể nóng rực, chỗ đó cũng nóng rực kèm theo chút nhộn nhạo.
Cậu cảm thấy nếu không rời khỏi đây thì cúc hoa sẽ tàn mất.
Cậu đã coi thường sức ảnh hưởng của loại thuốc này.
Cậu loạng choạng bước đi hai mắt cậu mơ màng dần mất đi tiêu cự.
Bỗng nhiên đâm sầm vào người đàn ông đối diện khiến cậu lảo đảo đứng không vững.
Một đôi bàn tay vững chắc ôm lấy cậu sắp ngã.
Cậu khó khăn ngẩng đầu.
Bởi vì thần trí mơ màng hai mắt cậu nhìn hắn cũng nhìn không rõ ràng.
Nhưng xuất phát theo bản năng cậu xin lỗi hắn.
Hạo Nhiên mấp máy :
"Xin lỗi anh.....xin lỗi...!tôi không cố ý...."
* Kịch :
Hồng ngu ngốc :
__ Mẹ ơi mẹ!! Ít ra bà cũng phải cho tôi sống thêm vài chương chứ!!!!
Mẹ ghẻ:
__Cút! Con trai ta ngươi cũng dám nhòm ngó.
Dạ Thần soái ca:
__ Cút!! Dám tơ tưởng bảo bối Nhiên Nhiên của tao!! Mày chết chắc rồi!
Binh!!! Bụp! Rắc!..........
Tóm lại thắng đó tiêu đời qua đoạn kịch này.
Hết chương 3 \ Đây là tác phẩm đam mỹ đầu tay của em.
Mọi người cho em xin chút ý kiến ạ! Em cảm ơn nhìu).