Một đêm trôi qua thật êm đềm.
Sáng hôm sau.
Tại bệnh viện khoa ngoại trung tâm thành phố H.
Tang Cảnh nằm trên giường bệnh.
Hai mắt cậu đang chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay.
Cuốn sách mang tên Hạt giống tâm hồn.
Nội dung cuốn sách cũng ý nghĩa như tên của nó vậy.
Đây là sách Tiểu Húc hôm qua đã đưa cho cậu.
Cậu ta nói rằng mua cho cậu để cậu đọc riết thời gian .
Sáng nay Tiểu Húc đã sớm đi về.
Trong phòng nhất thời chỉ còn có một mình cậu.Không gian yên tĩnh, một lúc lâu lại một tiếng lật sách.
Cạch!
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra.
Tang Cảnh giật mình buông sách xuống.
Bất cẩn thay sách trôi tuột rơi xuống đất.
Bộp!
Tang Cảnh bất lực nhìn sách nằm dưới sàn trỏng trơ.
Sau đó không để ý tới sách nữa.
Hai mắt cậu chăm chú nhìn hai người đứng trước cửa.
Là Mẹ Tiểu Húc.
Hôm qua cậu đã gặp rồi.
Còn người đàn ông đang đứng bên cạnh Mẹ Tiểu Húc hẳn là cha cậu ấy.
Tiểu Húc thừa hưởng gen của họ.
Cha con có nhiều nét giống nhau cho nên cậu tuyệt đối không nhận nhầm người được.
Sáng sớm ra hai người họ đã tới đây.
Không lẽ tới tìm Tiểu Húc.
Tang Cảnh tò mò mở miệng hỏi.
__ Cô chú có chuyện gì sao?
Cha mẹ Tiểu Húc lần lượt bước chân đi vào trong phòng bệnh.
Mẹ Tiểu Húc đặt giỏ hoa quả lên bàn.
Bà cười hiền hoà đi tới gần Tang Cảnh.
__ Cô chú tới thăm cháu một chút.
Cháu giật mình sao?
Cha Tiểu Húc cũng cười cười.
Ông đi tới nhặt cuốn sách lên rồi đưa cho Tang Cảnh.
__ Cháu ổn chứ? Sách của cháu này!
Tang Cảnh vẻ mặt cảm ơn nhận lấy sách .Cậu đáp :
__ Cháu ổn.
Chỉ là có chút bất ngờ thôi! Cô chú tùy tiện tìm chỗ ngồi.
Tay cậu chỉ vào chân đang bị bó bột.
__ Cháu có chút bất tiện cô chú thông cảm.
Mẹ Tiểu Húc khuôn mặt áy náy nhìn Tang Cảnh nói .
__ Đều là do con trai nhà cô đã khiến cháu thành ra thế này.
Cô chú xin lỗi cháu.
Tang Cảnh nghe vậy vội ngắt lời.
Nguyên ngày hôm qua cậu đã nghe Mẹ Tiểu Húc nói đủ.
__ Mọi chuyện đã qua rồi cô chú đừng nhắc lại nữa.
Không phải cháu vẫn còn ổn sao?
Tang Cảnh hai tay vươn sang ngang.
Động tác sải cánh muốn bay của cậu khiến hai người họ bật cười.
__ Cháu thật hài hước.
Tang Cảnh xấu hổ thu lại cánh.
__ Nào có.
Cha Tiểu Húc hỏi han.
__ Cháu đã ăn gì chưa?
Tang Cảnh đáp.
__ Cháu ăn rồi!
Mẹ Tiểu Húc ngạc nhiên.
__ Ăn sớm vậy sao?
Tang Cảnh cười cười xoa bụng.
Vốn dĩ cậu phải uống thuốc đúng giờ nếu không thì bây giờ cậu đã kêu la oai oái rồi.
__ Để uống thuốc đó mà.
Kìa! Cô chú ngồi xuống đi đừng đứng như vậy .
Cha mẹ Tiểu Húc ngồi xuống ghế.Mẹ Tiểu
Húc một tay cầm con dao một tay cầm quả táo bắt đầu gọt hoa quả.
__Cô chú khi tới đây có mua một chút hoa quả.
Cháu ăn một ít nhé!
Tang Cảnh nhìn động tác thành thạo gọt hoa quả của Mẹ Tiểu Húc liền ái ngại nói.
__ Không cần đâu ạ! Cô chú tới là tốt rồi.
Mẹ Tiểu Húc nghe vậy hóm hỉnh đùa Tang Cảnh.
__ Sao vậy? Cháu không thích hoa quả cô mua sao?
Tang Cảnh vội vàng giải thích.
__ Cháu không có ý đó.
Chỉ là cháu có chút không quen khi cô chú đối xử với cháu tốt như vậy.
Hai người họ nhìn nhau.
Thấy rõ trong mắt của nhau là sự thương cảm dành cho cậu bé.
__ Cháu đừng khách khí với cô chú làm gì cả.
Mẹ nó gọt cho tôi một quả.
Tôi cũng ăn.
Mẹ Tiểu Húc gật gật đầu.
__ Đúng đó.
Huống hồ mọi chuyện đều do chúng ta cả.
Cháu chỉ việc nghỉ ngơi cho khoẻ thôi.
Tang Cảnh nghe vậy chỉ còn cách tùy ý Mẹ Tiểu Húc.
__ Vậy cháu làm phiền cô rồi.
Mẹ Tiểu Húc vui vẻ gọt hoa quả nói.
__ Không phiền! Không phiền.Đúng rồi! Tiểu Húc nhà cô đâu rồi?
Tang Cảnh nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi lại :
__ Tiểu Húc về rồi! Cô chú không gặp cậu ấy sao?
Hai người họ nhìn nhau đồng thanh nói.
__ Không gặp.
Mẹ Tiểu Húc ngừng gọt quả .Bà nhìn Tang Cảnh .
__ Nó nói với cháu nó đi về nhà sao?
Tang Cảnh lắc đầu .Cậu thành thật kể.
__ Thuốc khử trùng ở bệnh viện mùi nặng quá.
Cả đêm hôm qua cậu ấy không chợp mắt được cho nên cháu nói con trai hai người có thể đi về .Nếu có chuyện gì thì đã có y tá chăm sóc cháu rồi.
Sau đó cậu ấy đi ra về còn về đâu thì cháu không rõ.
Cháu cứ nghĩ chắc là cậu ấy sẽ về nhà thôi.
Mẹ Tiểu Húc đã hiểu.
Nếu là vậy con trai bà đã đi đâu.
Cha Tiểu Húc ngồi bên cạnh gắt.
__ Thằng bất trị!
Mẹ Tiểu Húc đứng bên cạnh chồng nói nhỏ.
__ Ông nói nhỏ thôi! Có người ngay trước mặt mà ông nói con trai mình như vậy hả?
Cha Tiểu Húc tức tối chống hông không thèm nói chuyện với vợ.
Nếu hiện giờ không phải ở bệnh viện thì ông đã đập bàn rồi .
Sáng nay nghe Tĩnh Hiên nói thằng bé đang trong phòng bệnh chăm sóc người ta.
Bây nói nó đã về nhà.
Hay lắm! Hai ông bà già vừa từ nhà tới đây.
Nào thấy mặt mũi thằng nhóc kia vác xác về nhà.
Chiều chuộng nó nó càng ngày càng hư hỏng.
Cũng không xem mình đã bao nhiêu tuổi mà ngay cả nhà cũng không biết đường về.
Mẹ Tiểu Húc vẻ mặt lo lắng.
Hôm qua con trai bà đã xui xẻo đủ đường.
Bà thật sự lo con trai lại xảy ra chuyện.
__ Sáng ra đã đi đâu không biết.
Nếu như nó lại xảy ra chuyện thì biết làm sao?
Ba Tiểu Húc gắt:
__ Nó thì có khả năng xảy ra chuyện gì chứ? Không gây hoạ cho người khác nữa là tôi còn cảm ơn hậu tạ nó.
Rồi đó!
Ông chỉ tay về phía Trịnh Tang Cảnh.
__Bà nhìn con trai người ta cũng đã bị con trai bà đâm thành ra thế này .Bà lo lắng cái gì?
Mẹ Tiểu Húc hai mắt đo đỏ.
__ Con trai tôi còn không phải trai ông sao? Làm sao thành ra nó là của riêng tôi hả?
Cha Tiểu Húc á khẩu.
__ Bà!
Mẹ Tiểu Húc nói không sai.
Vợ là nhất vợ nói gì cũng đúng.
Ông còn có thể nói gì đây.
__ Thôi! Bà đừng có khóc.
Trẻ con nó nhìn nó cười cho.
Mẹ Tiểu Húc lườm chồng.
__ Còn không phải do ông sao.
Cha Tiểu Húc bất đắc dĩ lắc đầu.
__ Được rồi! Đều do tôi.
Bà đã lo cho nó thế sao không điện cho nó.
Hỏi nó rồi còn không biết nó đi đâu hay sao?
__ Đúng rồi! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?
Mẹ Tiểu Húc móc đi động trong túi ra.
Tang Cảnh ủ rũ mắt nhìn ngón tay, dỏng tai lên nghe họ nói chuyện.
Hai người họ lo lắng cho con trai như vậy khiến cho cậu âm thầm cảm thấy hâm mộ.Tang Cảnh thở dài khi nhớ tới chuyện trước đây.Cậu nhớ khi xưa cậu cũng có cha mẹ lo lắng cho mình như vậy.
Yêu thương chiều chuộng cậu.
Cớ sao họ nỡ đứng ngay trước mặt cậu nhảy lầu tự tử.
.....
Mẹ Tiểu Húc gọi mấy cuộc điện thoại nhưng con trai đều không bắt máy.
Bà bất an nhìn chồng.
__ Nó không nghe máy.
Cha Tiểu Húc gắt.
__ Tiếp tục điện đi.
Nó phản rồi sao? Ngay cả điện thoại cha mẹ cũng không nghe.
Tang Cảnh cảm thấy mình nên nói gì đó.
Cậu góp ý.
__ Cô chú có thể điện cho bạn của cậu ấy mà.
Biết đâu cậu ấy tới ngủ nhờ nhà bạn thì sao .
Mẹ Tiểu Húc lục lọi danh bạ.Linh quang chợt loé.
__ Đúng rồi! Tiểu Nhiên.
Di động nhanh chóng được kết nối.
Phải một lúc lâu sau mới có người nghe máy.
Một giọng nói trầm thấp truyền tới.
__ Alo.
Mẹ Tiểu Húc hơi hồ nghi.
Mọi khi thằng bé đâu có tông giọng trầm thấp như vậy.
Nhưng bà đang gấp thì dù hồ nghi cũng phải gác lại.
Bà hắng giọng hỏi một lèo.
__ Tiểu Nhiên phải không? Tiểu Húc nhà cô có ở chỗ con không? Cô điện nó mãi mà không bắt máy.
Người được cho là Tiểu Nhiên đáp.
__ Không có.
Mẹ Tiểu Húc thất vọng nói.
__ Vậy cô làm phiền tới cháu rồi! Nếu con gặp thằng bé thì báo cho cô biết nha Tiểu Nhiên.
Rụp! ...
Mẹ Tiểu Húc : 。。。
Bà ngây người nhìn màn hình điện thoại hiển thị "CUỘC GỌI ĐÃ KẾT THÚC " .Trong lòng âm thầm cảm thấy khó hiểu.
__ " Từ khi nào Tiểu Nhiên vô lễ như vậy chứ? "
Cha Tiểu Húc ngồi bên cạnh.
Tay đưa miếng táo cho Tang Cảnh.
Miệng thì nhồm nhoàm nhai táo nhìn vẻ mặt nhăn nhó của vợ hỏi.
__ Thế nào rồi?
Mẹ Tiểu Húc lắc lắc đầu.
__ Không có chỗ Tiểu Nhiên.
Thằng bé đi đâu được cơ chứ?
Tang Cảnh thấy Mẹ Tiểu Húc lo lắng liền an ủi.
__ Cô chú đừng lo lắng quá.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mẹ Tiểu Húc gật đầu :
__ Chỉ mong là vậy.