Về đến nhà, nhìn xung quanh không có ai.
Phù…may quá!!!
Vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp bước lên bậc thang thì giọng nói như bình thản nhưng tràn ngập lạnh lùng vang lên.
“Về rồi à”
Quý Dư giật mình, xoay người lại, nhìn kỹ thì thấy Trình Thiên Vũ đang ngồi trên ghế so pha.
Anh mặc đồ thoải mái ở nhà áo thun trắng, quần thể thao tối màu, chắc đã về từ lâu.
“À, sao anh ngồi đó thế”
Cô từng bước nhỏ bước đến đứng trước mặt anh, một tay lấy túi xách che phần đùi lộ ra, tay kia kéo kéo cái váy xuống một chút.
Hơi chột dạ, hôm nay cô đi quẩy nên mặc hơi hở một chút.
Mắt anh hiếp lại, tựa hồ như muốn bóp chết cô, không mặn không nhạt.
“Vừa đi đâu về thế!”
Mịa kiếp, cuối cùng cũng đến rồi.
Quý Dư nuốt xuống ngụm nước bọt, giả ngu, giả điếc.
“Gì cơ”
Trình Thiên Vũ mất kiên nhẫn, kéo cô về phía mình.
“Giả nai cái gì, lại đây”
Quý Dư không dám trái lời, ngoan ngoãn đến cạnh anh.
Nhìn người đàn ông bình thường lúc nóng, lúc lạnh.
Bây giờ chỉ một màu ảm đạm, khiến cô nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng lúc đầu gặp gỡ, sống lưng lạnh lẽo, cô nở nụ cười yếu ớt.
“Ông xã”
Tay anh vuốt ve đùi cô, sắc mặt lộ rõ không hài lòng.
“Sao mặc ít thế”
“Không lạnh mà”
“Chưa trả lời anh, đi đâu về”
“À, đi mua sắm”
Chỉ thấy anh xách cô ngồi lên đùi anh, trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, Trình Thiên Vũ từ từ cởi áo của mình ra vứt sang một bên.
Sau đó hai tay cô đặt trước ngực mình, vòng tay ôm eo cô, ngón tay miết lên xuống da thịt vùng eo, giọng âm trầm.
“Thấy thế nào”
“Ực…6…6 múi”
Tay cô không quên sờ soạng, ánh mắt si mê nhìn vùng ngực rắn chắc, chóc lát lại ngắt một cái.
Trình Thiên Vũ gật đầu hài lòng, giọng trầm khàn như rót mật vào tai.
“Đẹp không?”
“Đẹp…ẹp”
“Vậy sao?”
Quý Dư nuốt ngụm nước bọt, gật đầu lia lịa, đúng là rất đẹp nha.
Tổng giám đốc thì nhiều vô kể, nhưng đã tổng mà còn đẹp trai, sáu múi thì ít ỏi vô cùng.
Cô đã thu thập được một anh vào trong tay, Quý Dư nghĩ đến đâu, sung sướng đến đó.
Nhưng giọng nói lạnh lẽo kia lại phá vỡ mạch cảm xúc của cô.
“Xem của anh không đủ, còn lén đi xem của tên khác?”
“…” đệch…!!!
“Quý Dư, nói chuyện?”
“Không có mà”
Trình Thiên Vũ siết chặt eo thon, giọng điệu vẫn âm trầm như cũ.
“Còn biết nói dối”
Nắm tay siết chặt đổ đầy mồ hôi, Quý Dư biết sự tình không thể chối cãi đành bán đứng Hàn Viễn.
“Là Hàn Viễn, là cậu ta kéo em đi xem”
Trình Thiên Vũ, nhướng mày.
“Ồ, cậu ta bắt ép em, hay cưỡng chế em”
Bên tai nghe được tiếng tâm can đỗ vỡ, cô bất chấp vòng tay ôm cổ anh, giọng nhỏ như mèo kêu.
“Em sai rồi”
“Em…” sai ở đâu???
Chưa kịp nói hết đã bị hơi thở thơm ngát ập đến.
Đây là lần đầu tiên Quý Dư chủ động hôn anh, dù biết là cô đang tìm cách trốn tránh vấn đề, nhưng anh vẫn kích động không thôi.
Bàn tay anh không nhịn được xoa nắn mông cô, hơi thở càng ngày nặng nề.
Anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, đè cô xuống sô pha dây dưa hôn cô, môi kề môi quấn quít không rời.
Đem chiếc váy vén theo đường xẻ tà vuốt ve đùi thon.
Trình Thiên Vũ buông môi cô ra vùi đầu cắn mút thưởng thức nơi vòng ngực non mềm.
Bàn tay sờ dần lên tấm lưng, mạnh tay kéo khóa váy xuống.
“Đừng, lên phòng được không?”
Trình Thiên Vũ cười khẽ nhìn xuống cô gái nhỏ động tình đang yếu ớt phản kháng, gò má ửng hồng.
“Không được, sai cần phải phạt”
“…” Có phải là đã tự đào hố nhảy xuống không???
Bị người phía trên liên tục trêu trọc, cô khó khăn nâng người tránh né, nhưng chỉ làm anh mò mẫm sâu hơn.
Trực tiếp vén quần lót đưa ngón tay vào trong thám hiểm, nơi hoa huy*t ẩm ướt, ấm áp, anh nhẹ nhàng mơn trớn.
Trình Thiên Vũ càng lúc càng khó khống chế dục vọng.
Dù sao cũng xa cách nhau lâu như vậy, bây giờ tiếp xúc với cơ thể mềm mại, thơm tho của cô anh như phát cuồng, hai mắt nhuốm đầy màu dục vọng.
Quý Dư mềm nhũng, cả người vô lực, chịu đựng cơn khoái cảm.
Dưới sự tác động của anh mật dịch tuông ra mỗi lúc một nhiều, cảm nhận được sự ẩm ướt trên ngón tay, giọng trầm khàn nói vào tai cô.
“Vợ, như này có sướng không?!!”
“A… Anh… đừng ấn nữa… ưm”
Nhìn Quý Dư yêu kiều nằm dưới người anh rên rĩ, ngón tay đã dính đầy dâm thuỷ, anh không nhịn được muốn tiến ngay vào bên trong..