Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Trình Thiên Vũ nhìn chai chai lọ lọ trong phòng tắm nhíu mày, từ phòng tắm đi ra thì lại tiếp tục mở toang tủ quần áo, sắc mặt lạnh lùng quát to.

“Chú Trần”

“Cậu chủ”

Trình Thiên Vũ ra hiệu về phía tủ quần áo.

“Tôi bảo ông vứt hết đi rồi mà”

Chú Trần sợ hãi cúi thấp đầu.

“Nhưng đó là đồ của thiếu phu nhân, cô ấy…”

“Tôi không muốn nhìn thấy, chướng mắt”

Ông nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi nhíu mày.

Tuy rằng cậu chủ không nhớ ra thiếu phu nhân nhưng cũng không cần tỏ vẻ mặt ghét bỏ như vậy chứ.

Ông vừa thu dọn vừa lẩm bẩm, ông không vứt đi mà mang hết tất cả đến phòng dành cho khách.

Dù sao ông cũng rất thích Quý Dư, vứt sạch đồ cá nhân cô thì khác nào đuổi cô đi chứ.


Biết rõ không nên làm trái lệnh của Trình Thiên Vũ nhưng ông không đành lòng làm thế.

Đang dọn dẹp lại nghe tiếng quát tháo dưới phòng khách.

Ông chạy xuống thì lại thấy sắc mặt u ám của Trình Thiên Vũ.

“Biệt thự này từ bao giờ trồng mấy thứ quỷ quái kia vậy, cho ông ba ngày, dọn dẹp hết cho tôi”

“Nhưng mà…” đó đều là bảo bối của thiếu phu nhân đó.

Chưa nói xong đã bị Trình Thiên Vũ quát vào mặt.

“Lời tôi nói chú không nghe nữa sao?”

Chú Trần không còn cách nào khác, vội gật đầu rồi sai người đi làm.

Dù sao Trình Thiên Vũ cũng là chủ nhân của cái nhà này. Lúc Quý Dư quay trở về lựa lời nói với cô sau vậy.

Thật khổ tâm quá mà!

Trong ba ngày ngắn ngủi Trình Thiên Vũ đã càng quét khắp biệt thự, đồ gì trước giờ anh chưa nhìn thấy đều sai người vứt hết đi, cây cỏ trong vườn cũng bị bứng sạch sẽ.

Chú Trần len lén cất những thứ thường ngày Quý Dư thích vào phòng dành cho khách. Bây giờ căn phòng đó là dành cho Quý Dư.

Tất nhiên Trình Thiên Vũ biết tới sự hiện diện của Quý Dư, cũng biết cô đang nằm viện, nhưng vẫn thờ ơ không mảy may quan tâm đến.

*****

Quý Dư nằm viện 2 tuần, thai nhi đã ổn định nên được xuất viện.

Trên đường về cô vui vẻ ra mặt, cười đến mi mắt cong cong. Vì Chú Trần đến đón cô báo Trình Thiên Vũ đã tỉnh lại.

“Chỉ là do cậu chủ vẫn còn chưa khỏe nên không đến thăm cô được…”

Quý Dư phả tay, cười nhẹ.

“Không sao, tỉnh lại là tốt rồi”

Chú Trần, cười qua loa.

“Cô nói không sai”


Quý Dư xoa xoa bụng thỏ thẻ.

Bé con, chúng ta trở về sẽ gặp được ba…

Chú Trần đau lòng muốn nói rồi lại thôi, ông không nở phá hủy bầu không khí tốt đẹp này.

Quý Dư hớn hở mở cửa vào, định nhào vào ngực Trình Thiên Vũ như mọi khi. Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng đó cô bỗng khựng lại.

“Anh khỏe rồi”

Trình Thiên Vũ bắt chéo chân ngồi trên so pha xem tài liệu, đến đầu cũng không ngẩn.

“Cũng may là không mất mạng oan”

Quý Dư nhíu mày, nụ cười chợt tắt.

“Anh nói gì thế”

Trình Thiên Vũ đóng tài liệu lại, lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn Quý Dư, cười như không cười.

“Mới qua có một thời gian mà cô nghĩ mình thật sự là vợ tôi rồi à”

“Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại cứu cô, nhưng khi tỉnh lại tôi đã thấy hối hận. Vì cứu loại người như cô, hại xương cốt bây giờ hoạt động không tốt gì cả”

Anh vừa nói anh hối hận khi cứu cô!

Quý Dư đứng như trời trồng nhìn biểu cảm khinh thường của anh, một lúc sao mới thốt được nên lời.

“Loại người như em, ý anh là gì?”


Trình Thiên Vũ nheo mắt, quăng một tập hồ sơ lên bàn.

“Loại người không biết xấu hổ, đã đến thời hạn rồi, khi nào cô mới dọn đi”

Quý Dư nhìn tập hồ sơ ghi hàng chữ “Hợp đồng hôn nhân” thì bật cười.

Cô quên mất chuyện này, như vậy theo ý anh là đã đến thời hạn một năm rồi. Nên chấm dứt sao?

Quý Dư siết chặt tay, giữ cho mình bình tĩnh hết sức có thể.

“Ý anh là muốn ly hôn?”

Trình Thiên Vũ lại lấy ra hai tờ đơn ly hôn, đẩy đến trước mặt cô.

“Như cô nhìn thấy”

Quý Dư bật cười chỉ vào thời hạn hợp đồng.

“Còn tận 10 ngày, anh nôn nóng muốn ly hôn vậy à”

Trình Thiên Vũ nheo mắt, cười như không cười.

“Cô nghĩ 10 ngày sẽ làm được gì, giở lại trò cũ bò lên giường tôi à”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận