“Ồ, làm cho cô phải thất vọng rồi, đơn ly hôn vẫn còn ở chỗ tôi”
Quý Dư nhìn Trình Thiên Vũ đầy nghi hoặc.
“Chẳng phải anh muốn ly hôn lắm sao?”
Trình Thiên Vũ ngẩn ra, đúng là lúc đó anh rất muốn ly hôn với cô.
Nhưng khi nhận được hai tờ đơn ly hôn Quý Dư gửi, có gì đó cứ thôi thúc nhắc nhở anh, nếu mang lá đơn đi nộp sẽ phải hối hận.
Lại thêm những lời nói đầy ẩn ý của Trình phu nhân và đám Tống Hy.
Anh lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, sau này thì anh quên bén luôn chuyện đó.
Lâm Tư Mỹ ngồi nhâm nhi tách trà đã nghe thấy được trọng điểm thì nhanh chóng đánh bày chuồn.
Thì ra anh họ và chị Dư vẫn chưa ly hôn!
“Alo, Dì con có một tin vui…dì muốn nghe không?”
“…đúng đúng vẫn chưa híhíhí”
***
Quý Dư quan sát sắc mặt Trình Thiên Vũ cười giễu.
“Đừng nói với tôi là anh hối hận rồi nhé”
Cứ nghĩ anh sẽ buông lời mỉa mai như mọi khi.
Nhưng không ngờ Trình Thiên Vũ lại thẳng thắn đến đáng ghét.
“Tuy tôi không muốn lắm, nhưng vẫn sẽ chăm sóc cho mẹ con cô”
Nói thế chẳng khác gì có ai ép buộc anh vậy!
“Đã không thích thì đừng làm, tôi không cần anh lo”
Trình Thiên Vũ nhíu mày.
“Cô không cần tôi nhưng con tôi cần có ba”
Quý Dư lâm vào trầm tư, cô sớm mất ba mẹ, nên cô hiểu tình thân quan trọng như thế nào.
Con cô cũng cần có ba.
Thật ra Trình Thiên Vũ đối xử với cô như vậy cũng là vì mất đi một phần ký ức. Trừ lần đẩy ngã cô ra thì anh cũng không làm gì vượt quá giới hạn.
Cũng không phải không thể tha thứ được, nhưng anh vẫn cần phải trả giá cho những lời nói, hành động kia.
“Nhà tôi nhỏ, sợ không chứa nổi Trình tổng đây”
Trình Thiên Vũ híp mắt, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
“Chỉ là thêm chén cơm đôi đũa, chẳng lẽ cô Quý còn ki bo đến mức tính toán chi li”
Mẹ nó, mặt dày đòi ở nhà cô, còn nói cô ki bo.
Quý Dư nén lại ý định ném tách trà vào mặt Trình Thiên Vũ sợ anh lại lấy cớ đó mà ăn vạ.
“Ồ, tôi cứ nghĩ anh chỉ xin ở nhờ, hoá ra còn định ăn chực”
Trình Thiên Vũ tức đến ruột gan lộn nhào, rất muốn móc họng cô ra xem bên trong chứa bao nhiêu con dao nhọn.
“Cho ngủ phải cho ăn, mọi chi phí tôi sẽ trả không ăn nhờ ở đậu của cô”
Quý Dư hậm hực cắn miếng táo, lạnh lùng nhắc nhở.
“Ở đây không có ai phục vụ anh đâu, muốn ăn thì phải cút vào làm”
“Tôi có thể làm, đừng quên mục đích của tôi là chăm sóc cho mẹ con cô”
Nói đến thế rồi mà vẫn không từ bỏ, cái đồ mặt dày!
Quý Dư dịu dàng xoa bụng, nhìn thẳng vào mắt Trình Thiên Vũ, thấy anh nghiêm túc thì trầm giọng nói.
“Anh có thể ở lại, nhưng bé con phải theo họ tôi”
Trình Thiên Vũ đành phải thoả hiệp, họ Quý hay họ Trình không quan trọng.
Dù sao thì vẫn là con của anh, trong người chảy dòng máu của anh.
“Được”
“Tên tôi cũng chọn rồi”
“Gọi là Hân Nghiên”
Trình Thiên Vũ thích thú nhướng mày.
“Quý Hân Nghiên”
Quý Dư gật đầu.
“Hân trong hân hoan, Nghiên trong bách hoa tranh nghiên”
Trình Thiên Vũ gật gù, hoá ra là một cô công chúa.
Liếc nhìn dáng vẻ của Quý Dư, Trình Thiên Vũ như nhìn thấy hình dáng Quý Dư phiên bản mini, khoé môi cong lên.
Thấy anh không phản đối, Quý Dư gọi với vào bếp.
“Tư Mỹ”
Lâm Tư Mỹ vội vàng tắt máy.
“Tới ngay…tới ngay”
Quý Dư thấy Lâm Tư Mỹ có gì đó là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Em đưa Trình thiếu lên xem phòng dành cho khách đi”
Lâm Tư Mỹ che miệng cười, lẳng lặng giơ cho Trình Thiên Vũ ngón tay cái.
Hay lắm anh họ của em, mới đó đã đánh thẳng vào nhà rồi!
***
Đến giờ cơm Trình Thiên Vũ chậm rãi tiến đến bàn ăn, vô liêm sỉ chống cằm ngồi chờ đợi.
Rầm.
Quý Dư đập bàn, nhìn Trình Thiên Vũ, càng nhìn cô càng thấy chướng mắt.
“Còn ngồi đó, không phải đến để giúp đỡ à”
Trình Thiên Vũ giật mình đứng dậy, biết thân biết phận kéo ghế cho Quý Dư, miệng lẩm bẩm.
“Thứ nữ nhân xấu xa”
Quý Dư trừng mắt nhìn.
“Nói gì đó”
Trình Thiên Vũ hơi chột dạ, quay đi bê thức ăn lên.
Nhìn thấy Trình Thiên Vũ kéo ghế ngồi bên cạnh Quý Dư chỉ liếc nhìn, cũng không phản đối.
Lâm Tư Mỹ ngồi đối diện nhìn qua nhìn lại hai người cắn đũa cười khúc khích.
Cảm giác làm bóng đèn cũng không tệ!
Ngồi vào bàn ăn hai người dửng dưng không ai nói ai câu gì. Bỗng dưng giọng nói ảm đạm vang lên.
“Trình thiếu tôi không ăn được tôm”
Quý Dư nhìn con tôm đã lột sẵn vỏ trong bát mình nhíu mày.
Lại thấy Trình Thiên Vũ định gắp miếng cá sang thì Quý Dư nhanh chóng dùng đũa che miệng bát, chưa kịp lên tiếng thì Lâm Tư Mỹ đã vội nhắc nhở.
“Anh họ, chị không thích ăn cá”
Trình Thiên Vũ khựng lại, thắc mắc hỏi.
“Không ăn được cá?”
Lâm Tư Mỹ lắc đầu.
“Là không thích, nhưng chị làm món này rất ngon, em rất thích”
Quý Dư ăn được cá, nhưng không thích lắm. Hơn nữa cô lại đang mang thai, càng nhạy cảm với mùi tanh.
Trình Thiên Vũ không nóng không lạnh càm ràm.
“Phiền phức”.
Ăn xong cơm tối Trình Thiên Vũ sợ Quý Dư lại nổi điên lên, liền nhanh tay giành bát đũa từ tay Lâm Tư Mỹ.
Lâm Tư Mỹ tất nhiên rất vui vẻ, nhảy nhót ra phòng khách xem chương trình giải trí với Quý Dư.
Vẫn không quên cảm thán, chỉ có chị Dư mới dám sai khiến vị tổ tông kia như thế!
Đúng là chị guột của em!