Edit: Trà Hoa Nữ
Beta: Chang
"Lãnh Thiếu!"
Cao Nhã Như sau lưng phát lạnh, cả người như đông cứng lại.
Sao vị ôn thần này lại đến đây.
Cô thừa dịp hôm nay chỉ có Cố Dĩnh Nhi ở nhà nên mới đến đây, không ngờ tới là cái người đối với Cố Dĩnh Nhi luôn không có sắc mặt tốt sẽ đến, còn công khai Cố Dĩnh Nhi là vị hôn thê của anh ta, nếu cô biết sớm, dùng kiệu 8 người khiêng mời cô cũng không tới.
Trên thương trường ai không biết thủ đoạn của Lãnh Mộ Dương có bao nhiêu tàn nhẫn, nếu ai chọc anh ta giận, không đơn giản chỉ là phá sản thôi đâu.
Chết tiệt!
"Cô Cao, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?" Lãnh Mộ Dương bước tới, làn gió thổi vào mặt anh, cũng không thể thổi tan sự lanh lẽo toát ra từ trong xương cốt.
"Ha ha, Lãnh Thiếu không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?" Cao Nhã Như cứng người, cười làm lành nói "Chị em nhà tôi chỉ đùa giỡn nhau một chút, không có tổn hại gì cả, Lãnh Thiếu có thể yên tâm."
"Đùa thôi à?" Lãnh Mộ Dương đi đến bên cạnh Cố Dĩnh Nhi, liếc thấy những mảnh vỡ bên cạnh, đáy mắt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói "Nói đùa mà nói những lời hận không thể đưa người khác vào chỗ chết, nói đùa mà nói những lời đâm thẳng vào vết thương của người khác, nói đùa mà nói đến mức cả khuôn mặt đều biến thành hung tợn.
Chắc Cao tiểu thư là người đầu tiên nói đùa như thế ha."
Một câu nói liền chỉ ra cả ba yếu tố đó, thật là hùng hổ đến đáng sợ.
Người đàn ông này thật sự tức giận.
Cao Nhã Như hoảng sợ, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, giọng nói run run "Lãnh Thiếu...."
Không cho Cao Nhã Như cơ hội, anh trực tiếp cắt ngang lời cô ta "Cao tiểu thư, nhờ cô chuyển lời cho ba cô, dự án ở ngoại ô kia hãy từ bỏ đi, tôi sẽ giao cho người thích hợp hơn." Sau đó không lưu lại dấu vết quay qua đánh giá tình hình của Cố Dĩnh Nhi, tuy sắc mặt cô không tốt lắm nhưng mà không có bị thương, anh cũng yên tâm một chút.
Nữ nhân chết tiệt, như vậy thật tiện nghi cho cô ta, dám khi dễ người của anh.
Cao Nhã Như hoàn toàn rối loạn và sợ hãi, vội vàng giải thích " Lãnh Thiếu, anh nghe tôi giải thích, tôi thật sự không có ý làm tổn thương Dĩnh Nhi...."
Dự án ở ngoại ô thành phố đã được thảo luận với tập đòa Lãnh Thị hơn một tháng rồi, thương lượng sắp hoàn thành, mấy ngày trước, ba cô còn vỗ ngực đảm bảo với cổ đông sẽ đạt được dự án này, nếu như hiện tại bị cô phá hỏng, Cao Nhã Như thật không tưởng tượng nổi hậu quả.
"Cao tiểu thư!" Lãnh Mộ Dương không cho cô ta cơ hội giải thích, vừa mở miệng liền hạ lệnh đuổi khách "Dĩnh Nhi cần phải nghỉ ngơi, cô ở đây thật bất tiện."
"Lãnh...." Cao Nhã Như muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến khuôn mặt ngày càng lạnh của Lãnh Mộ Dương, chỉ có thể nhịn.
Vẫn còn thời gian, so về tài chính cùng vật lực Vân Việt đều không mạnh bằng Hoằng Đạt nhà cô.
Lãnh Thiếu không chừng chỉ đang tức giận, chờ nguôi giận thì tốt thôi, cô vẫn nên đi trước, để ôn thần này bình tĩnh trước đã.
Nghĩ như vậy, Cao Nhã Như liền yên tâm trong lòng rất nhiều.
Doanh nhân rất coi trọng lợi ích nhất, cô tin rằng Lãnh Mộ Dương cũng như vậy.
Lấy túi xách, Cao Nhã Như liền chạy như bay ra ngoài dù đang mang giày cao cả chục centimet, cũng không sợ ngã.
"Cảm ơn anh." Cố Dĩnh Nhi chờ âm thanh giày cao gót biến mất hoàn toàn mới mở miệng, lời nói rất thoải mái, không có chút nào là ngượng ngùng.
"Không cần cảm ơn." Lãnh Mộ Dương nhìn Cố Dĩnh Nhi rồi đột ngột nói 3 chữ.
Anh đã nói rõ ràng như vậy, nhưng cô một chút biểu hiện đều không có, có thể cô đã tính trước như vậy, hoặc là không quan tâm, nhưng dựa theo sự hiểu biết của anh về cô, chắc là vế trước.
Cái giọng điệu này! Cố Dĩnh Nhi trong lòng trợn mắt.
Chắc đầu óc người đàn ông này có vấn đề, mới vừa rồi còn giúp cô giải vây, bây giờ lại lập tức thay đổi thái độ, giống như cô mắc nợ anh ta mấy triệu đô.
Người đời đều nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, nhưng cô thấy, lòng dạ Lãnh Mộ Dương này như cây kim thêu dưới đáy Thái Bình Dương, ai mà biết anh ta nghĩ cái gì chắc thành thần luôn.
Cắt! Khoe khoang.
Lãnh Mộ Dương nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên xe lăn tức giận liền biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì đó.
Cô có cái gì đều thể hiện trên mặt, như thế này chắc chắn là không hài lòng thái độ vừa rồi của mình, cô ấy, thật là...!
Nhưng mà....!Nói đi cũng phải nói lại, người con gái anh thích quả thật đặc biệt, thậm chí giận hờn cũng rất đáng yêu.
"Lãnh Mộ Dương, hôm nay dì sai anh đem gì đến cho em?" Cố Dĩnh Nhi hoàn toàn không biết mình đã bị Lãnh Mộ Dương coi là của riêng, không kiên nhẫn hỏi.
Vốn dĩ định rót cho anh ta cốc trà, nhưng mà thái độ của anh ta làm cô khó chịu, liền khỏi cho uống.
Dù sao anh ta tới không phải để thăm cô, chỉ là bị dì Lãnh sai đi, vậy nên cô không cần khách sáo với anh ta.
"Không có gì, chỉ là mấy ngày nữa là mừng thọ 80 của ông nội anh, mẹ anh muốn anh đưa em đi ra ngoài chơi, sẵn tiện mua luôn một chút lễ vật." Lãnh Mộ Dương đem cái vòng tay mẹ cứng rắn đưa cho anh bỏ vào túi, đem ông nội mình ra làm bia chắn.
"Em không nên đi dự tiệc thì hơn." Thứ nhất, hiện tại cô đang mất trí nhớ, thân thể còn đang trong quá trình điều dưỡng, đi dự tiệc mừng thọ của người khác không phải là tìm xui xẻo sao? Thêm nữa là, ông nội Lãnh cùng cô không quen biết, trước kia còn có cái danh vị hôn thê của Lãnh Mộ Dương, hiện tại cô không còn thích anh ta nữa, đến đó thì cũng chỉ gây rắc rối mà thôi.
"Ông nội nghe được chuyện của em từ mẹ anh, ông cố ý bắt anh phải đem theo em tham gia tiệc mừng thọ, nếu em không đi, anh phải ăn nói làm sao với ông?" Lãnh Mộ Dương ngồi xuống, nhẹ giọng nói, trong đôi mắt đào hoa còn mang theo chút nhu tình.
"Cái này.....!vậy cũng được." Cố Dĩnh Nhi đồng ý sau khi cân nhắc một chút, lại nhớ đến một tên còn đang loay hoay trong WC, nói tiếp "Nhưng còn phải chờ một chút, Dung Thiếu Thành còn đang ở trong WC, chúng ta chờ anh ta đi cùng luôn."
Lãnh Mộ Dương nghe được câu đầu tiên thì khá vui vẻ, nhưng câu sau lại khiến anh đen mặt.
Lại là cái tên gia hỏa kia, thật đúng là âm hồn không tan.
Anh cùng với vợ tương lai bồi đắp tình cảm, cậu ta tham gia náo nhiệt làm gì, kiên quyết chống lại.
"Không cần."
"Vẫn là đợi một chút đi."
Cố Dĩnh Nhi lên cơn cố chấp thì 10 con trâu đều không kéo nổi, mặc kệ Lãnh Mộ Dương đang không ngừng xả khí lạnh bên cạnh, cầm bàn chải đánh răng, kem đánh răng trên bàn luyện tập.
Lúc ở bệnh viện mỗi ngày đều có người trông coi, kem đánh răng linh tinh đã sớm chuẩn bị sẵn, cô chỉ cần há miệng, dùng tay đánh răng là được.
Chỉ là cứ như vậy thì cũng không nên, cô lớn như thế này rồi sao có thể để người khác hầu hạ, cho nên mấy ngày nay, khi không làm gì Cố Dĩnh Nhi liền cầm bàn chải và kem đánh răng luyện tập.
Chính là phải bóp bao nhiêu kem đánh răng và phải bôi lên bàn chải như thế nào, nếu không nhìn thấy thì thật sự không dễ làm.
Cố Dĩnh Nhi thử rất nhiều lần nhưng đều không thành công, trên mu bàn tay dính ra thật nhiều kem đánh răng.
"A, khó quá!" Cố Dĩnh Nhi tức giận đem bàn chải và kem đánh răng ném sang một bên, dựa vào xe lăn lẩm bẩm trong miệng.
Châm trà, rót nước cô học vài giờ đã có thể thành thạo, có thể đảm bảo nước sẽ không tràn cốc, nhưng cô không thể điều chỉnh được lực bóp kem đánh răng.
Hôm nay cô đã thử không biết bao nhiêu lần, nhưng không một lần nào chân chính thành công, thật là khó.
"Từ từ, không vội." Lãnh Mộ Dương ở một bên rút ra một tờ khăn giấy ướt, thật tỉ mỉ giúp Cố Dĩnh Nhi lau chùi bàn tay bị dính kem đánh răng.
Khi liếc qua thùng rác ở cạnh đó, thấy bên trong chất đống khoảng nửa thùng khăn giấy ướt, ánh mắt khẽ biến.
Hộp khăn giấy ướt ở đối diện Dĩnh Nhi, thùng rác ở phía sau ghế đá, Dĩnh Nhi hiện tại không nhìn thấy, như vậy khẳng định không phải cô tự lau tay.
Khi anh tưởng tượng ra có một người khác đã cẩn thận giúp Dĩnh Nhi làm những việc này, Lãnh Mộ Dương liền cảm thấy khó chịu, giống như bảo bối được mình bảo vệ trong lòng bàn tay bị người khác đụng chạm vào vậy.
"Trước đó ai giúp em lau tay?" Nghĩ tới đó, Lãnh Mộ Dương liền hỏi.
"Dung Thiếu Thành." Cố Dĩnh Nhi rút tay về, lỗ tai hơi đỏ.
"Không có lần sau." Lãnh Mộ Dương nhíu mày, trầm giọng nói.
"......................"
Chuyên gì đang xảy ra vậy?
Cố Dĩnh Nhi nghi ngờ gần đây tên này uống lộn thuốc, thái độ đối với cô chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Cái loại chuyển biến tốt đẹp này lại làm cô có cảm giác không thoải mái, đôi khi muốn trốn, ô ô, thật là đáng sợ.
Cô muốn ngửa mặt lên trời hét lớn: Người anh em, có thể bình thường một chút được không?
***.