Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Nham Hiểm

Editor: An Dĩnh Hy

Trên chiếc giường lớn, khi tình cảm mãnh liệt đang gần đến lúc cao trào, Nam Cung Tuyệt đột nhiên dứt ra đứng dậy.

“Nam Cung Tuyệt?” Vương Kha Nhi không thỏa mãn uốn éo thân mình, nghi hoặc nhìn Nam Cung Tuyệt.

Mà Nam Cung Tuyệt đã xuống giường, anh cầm bộ áo choàng tắm màu trắng khoác lên người, khóe miệng cong lên hết sức tùy ý: “Còn muốn tiếp tục sao?”

“Dạ....” Vương Kha Nhi e lệ cúi đầu, thân thể lõa lồ ngồi dậy, bò tới bên người Nam Cung Tuyệt, dính trên người của anh.

“Hôm nay có người khác ở đây, lần sau sẽ cùng cô chơi thoải mái.”

“Đừng mà, người khác ở đâu chứ?” Vương Kha Nhi hơi cảnh giác, cô ta nhìn trái nhìn phải quanh phòng ngủ, cũng không nhìn thấy ai: “Nam Cung Tuyệt à... Có ai ở đây vậy?”

Nam Cung Tuyệt đẩy cô ta ra, đứng dậy, thẳng bước đến bức màn, vẻ mặt của anh rất lãnh đạm, ngừng ở trước bức màn, giơ tay lên, soạt một cái đem bức màn kéo ra.

Phong Thiển Tịch đứng ở chỗ đó, trên người bị dây thừng trói chặt, miệng bị dán băng keo, hốc mắt đỏ hồng, trên mặt toàn là nước mắt, thoạt nhìn tiều tụy bất kham.


Vương Kha Nhi ở trên giường cũng nhìn sang đây... Khi nhìn thấy người đứng ở phía sau bức màn, nháy mắt sắc mặt đã biến đổi: “Thiển, Thiển Tịch!!!”

Cô ta kêu lên, giây tiếp theo lập tức dùng chăn che lấy thân thể lõa lồ của mình.

“Sao lại khóc rồi? Là bị dây thừng trói đau quá sao?” Nam Cung Tuyệt cười lạnh nói, tay đặt bên hông của cô, vuốt ve tới lui sau lưng cô.

Thiển Tịch không phản kháng, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ như không nhìn thấy ánh sáng, cũng không biết nhìn về phía nào....

Theo động tác chơi đùa của anh, dây thừng trên người được nới lỏng, sau đó rơi xuống đất.

“Xem cô khóc này, cô chính là thiếu phu nhân của Nam Cung gia, sao có thể khóc thành như vậy chứ?” Nam Cung Tuyệt nâng tay lên, dùng ngón tay xoa xoa nước mắt trên mặt cô.

Hừ lạnh một tiếng, bàn tay to không chút lưu tình xé rách miếng băng dính trên miệng cô.

“Ặc...” Anh mở miếng băng keo mạnh như vậy, làm cho quanh miệng của cô cũng bị đỏ lên, cô bị đau kêu thành tiếng. Mắt đen đầy nước, đôi đồng tử từ từ có một ít tiêu cự.

“Nam Cung, Tuyệt!!!” Thiển Tịch nghẹn ngào gọi tên người đàn ông trước mặt.

“Hừ, thôi được rồi, tôi không quấy rầy đôi bạn thân các người đoàn tụ.” Nam Cung Tuyệt vỗ nhẹ vào bả vai cô, lạnh lẽo nói xong câu đó, xoay người đi đến gian phòng nghỉ ở bên ngoài.

Trên vai vẫn còn lưu lại hơi ấm từ bàn tay anh, nhớ tới đôi tay này vừa mới vuốt ve người phụ nữ khác, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng chán ghét buồn nôn.

‘rầm" Nam Cung Tuyệt đi ra khỏi phòng, nhân tiện đóng lại cửa.

Thoáng chốc toàn bộ căn nhà trở nên yên tĩnh, Phong Thiển Tịch đứng tại chỗ, mà Vương Kha Nhi toàn thân cứng đờ ngồi trên giường, đôi tay nắm lấy tấm chăn cúi đầu thật thấp.

“Kha Nhi.............” Cô gọi nghẹn ngào, bước đến bên mép giường, cô hy vọng hết thảy những thứ này đều là giả, thứ vừa nhìn thấy là giả, thứ vừa nghe được cũng là giả.

Vương Kha Nhi không đáp lại, chỉ là rũ đầu càng thấp.


“Kha Nhi, vì sao vậy? Vì sao cậu lại đối với tôi như vậy, chuyện ở bệnh viện, tôi đã không truy cứu nữa, vì sao bây giờ cậu lại phải làm ra loại chuyện này? Vì sao cậu lại muốn lên giường với chồng của tôi? Vì sao cậu lại nói ra những lời đó?!!!” Thiển Tịch càng nói càng kích động, ngoại trừ tuyệt vọng, còn có thêm rất nhiều nỗi xót xa, mỗi chữ nói ra đều như răng nhọn, tự gặm lấy máu thịt của chính mình.

Vương Kha Nhi ngẩng đầu lên, nhìn một chút vào đôi mắt Phong Thiển Tịch, hốc mắt cô ta cũng rưng lên nước mắt: “Thiển Tịch, cậu nghe tôi nói.... Không phải như những gì cậu thấy đâu... Cậu nghe tôi, giải thích. Cậu phải tin tưởng tôi!”

“Tin tưởng? Tin những lời cậu vừa mới nói đều là nói giỡn, tin là cậu bị Nam Cung Tuyệt bắt ép lên giường. Vương Kha Nhi, cậu còn muốn tôi tin cậu như thế nào nữa đây?!”

“Tôi......” Cô ta nhíu mày, sau một hồi trầm mặc, nước mắt của cô ta đã biến mất như một trò ảo thuật, thật vi diệu, lần thứ hai ngẩng mặt lên, ngữ khí trở nên bén nhọn: “Thôi được, nếu chuyện tới hiện giờ, tao có nói cái gì cũng không có dùng được. Vậy thì thôi, tao ngả bài. Tao chính là thích Nam Cung Tuyệt. Chính là tao tự nguyện lên giường với anh ta.”

“Anh ấy là chồng của tôi! Cậu là bạn của tôi! Sao lại có thể như vậy!” Thiển Tịch rít gào ra tới.

“Hả, bạn bè??? Phong Thiển Tịch, mày cùng Cố Tiểu Ngôn đều là thiên kim đại tiểu thư, còn tao chỉ là một đứa con nhà nghèo, tụi mày căn bản chưa từng để mắt đến tao! Khi nào tụi mày coi tao là bạn bè thân thiết vậy? Mỗi lần ở cùng với con bạn thân của mày, tao đều cảm thấy buồn nôn chết đi được!”

Phong Thiển Tịch không thể tưởng tượng nỗi nhìn con người trước mặt, không thể tin được, đây là Vương Kha Nhi mà cô từng quen biết: “Tôi không nghĩ tới, thế nhưng cậu lại có suy nghĩ này, Vương Kha Nhi, thật uổng cho tôi cùng Tiểu Ngôn luôn đối đãi với cậu một cách chân thành.”

Nhìn thấy cô ta bị thương, thấy cô ta không nơi để về, cô thậm chí có thể đi cầu xin Nam Cung Tuyệt, nguyện ý theo cô ta lưu lạc đầu đường, lại không nghĩ đến, cô ta lại đối với cô như vậy.

Vương Kha Nhi không chút cố kỵ, ném chăn ra, lấy quần áo từ đầu giường không nhanh không chậm mặc vào: “Phong Thiển Tịch, mày đừng có lại giả mù sa mưa. Đừng trách tao cướp chồng mày, mà hãy trách bản thân mày không đủ bản lĩnh, hừ.”

Cô đã tuyệt vọng, đối với người "bạn thân" trước mặt đã không có cách nào để mong chờ thêm, chỉ còn sót lại đau lòng mà thôi: “Cho nên cậu ở trước mặt Nam Cung Tuyệt nhục mạ tôi? A.... Bịa ra mấy lời nói dối có ý nghĩa gì sao?”

“ Đương nhiên là có ý rồi. Làm như vậy có thể khiến cho Nam Cung Tuyệt càng thêm chán ghét mày hơn. Với lại, cũng không tính là tao nói dối, dù sao thì trước đây mày cũng từng câu dẫn bạn trai của tao mà.”


“ Tôi không có.”

“Còn nhớ một năm trước, tao từng có một người bạn trai, ngày đó anh ta chia tay tao đã từng nói thích mày. A, nếu như không phải mày dụ dỗ anh ấy, thì tại sao lại như vậy? Gieo gió thì gặt bão, hôm nay tao cùng Nam Cung Tuyệt ở bên nhau, chính là do mày tự tạo nghiệt! Phong Thiển Tịch, mày là con đê tiện. Mày căn bản chỉ là một thứ rác rưởi.”

Phong Thiển Tịch nhíu mày, Vương Kha Nhi trước kia có bạn trai, cô cũng chưa từng gặp lần nào, sao có thể gọi là câu dẫn.

“Vương Kha Nhi, chẳng lẽ tình nghĩa chị em trước kia của chúng ta đều là giả sao?”

“Tao khinh! Phong Thiển Tịch nếu mày thật sự để ý đến tình nghĩa trước kia của chúng ta, vậy thì hãy đem Nam Cung Tuyệt nhường lại cho tao.” Vương Kha Nhi nói xong, sửa sang lại quần áo, đi ra bên ngoài.

Thiển Tịch đứng một mình ở đó, bị nước mắt làm cho mê loạn. Nếu lúc trước ở bệnh viện, chuyện của Nam Cung Tuyệt cùng Vương Kha Nhi làm cô đau lòng, thì chuyện hiện tại đã làm cô đau đến chết tâm.

Nam Cung Tuyệt, anh cố tình tìm Kha Nhi tới làm những chuyện này, cho tôi xem, vì sao, anh lại vô tình như vậy? Vì sao lại đối xử với tôi như thế.

Kha Nhi.... Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, tình nghĩa chị em giữa chúng ta lại mong manh, hư ảo đến mức này.......

Khóc khô nước mắt, tâm như khúc đoạn trường, cô bước từng bước đi ra khỏi phòng, đôi mắt mở to lại bị đau, không biết có phải do mệt quá hay không, cả mắt cũng muốn kêu gào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận