Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Nham Hiểm

Editor: An Dĩnh Hy

Một mình đi lên lầu, cố nén nước mắt, Phong Thiển Tịch à Phong Thiển Tịch, không được vô dụng như vậy, đừng khóc, không được cúi đầu dễ dàng như thế.

Trên hành lang về phòng, cô đụng phải Vương Kha Nhi.

“Ê, Thiển Tịch, tôi thật không nghĩ tới cậu sẽ đi đến loại party này, càng không nghĩ tới cậu là loại phụ nữ xằng bậy như vậy nha.” Vương Kha Nhi châm chọc nói.

Thiển Tịch không cãi lý với cô ta, càng không nhìn đến cô ta, đi thẳng về phía trước.

“Ôi trời, cái loại hồng hạnh xuất tường như vậy, móc hai mắt xuống vẫn còn nhẹ đó, ha ha... Thật ghê tởm nha.” Phía sau cô ta còn tiếp tục nói.

Bước chân cô dừng lại, đưa mắt nhìn về phía Vương Kha Nhi: “Vương Kha nhi, sự tình ra sao, so với tôi hẳn là cô rõ ràng hơn nhiều! Cô hại tôi, cô lại dùng cách tàn nhẫn độc ác như vậy hại tôi! Tâm địa rắn rết như vậy, tôi theo không kịp!”

“Cậu đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu, cậu cũng không nên đem tội danh đổ lên đầu người khác, như vậy tội càng thêm nặng đó.”

“À... Được thôi, cô diễn đi, tiếp tục diễn đi, nhưng mà Kha Nhi à, tôi xin khuyên cô một câu, cái người mà hồng hạnh xuất tường thật sự nhất định sẽ bị móc mắt đó, dụ dỗ chồng của người khác như vậy sẽ bị đày vào mười tám tầng địa ngục.” Thiển Tịch khẽ cười, trở về phòng ngủ của mình.

Trên người cô có một loại khí thế kì lạ, đây là thứ mà người khác không bao giờ có thể so sánh với cô được.


Ba ngày là thời gian mà cô đã giao ước với Nam Cung Tuyệt, cô vẫn không có hành động gì cả, nếu không ở lì trong phòng, thì đi ra ngoài, không thấy có gì khẩn trương.

Nam Cung Tuyệt vẫn đến công ty làm, còn Vương Kha Nhi vẫn tiếp tục ở nhà tác oai tác phúc.

Ngày hôm sau, cô vẫn giống như ngày hôm qua, mãi cho đến buổi chiều,lúc chuẩn bị đi ra ngoài......

“Ê, Thiển Tịch, cậu lại muốn đến bữa tiệc thác loạn đó sao? Có phải gần đây Nam Cung Tuyệt và tôi đều ở bên nhau, nên cậu lại cô đơn thèm khát? Ôi trời ơi.... Đáng thương quá đi. Không bằng cậu cầu xin tôi, đêm nay tôi sẽ cho Nam Cung Tuyệt đến phòng cậu một chuyến?” Vương Kha Nhi ở bên cạnh châm chọc.

“Kha Nhi, thay vì tốn thời gian suy nghĩ thay cho tôi, cô nên dùng thời gian đó tự cầu phúc cho mình đi.” Thiển Tịch bình đạm nói.

Khi hai người đang tranh chấp, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ.

“Thiếu phu nhân, không xong rồi, không xong rồi!” Hầu gái vội vàng chạy vào, thở dốc nói.........

Phong Thiển Tịch nhíu mày, đi ra bên ngoài, Vương Kha Nhi cũng đi theo, hai người đều mang theo nghi hoặc, chỉ thấy bên ngoài Nam Cung gia.

Một tên đàn ông to béo trong tay cầm một chai đựng chất lỏng, trên người cũng dính một ít chất lỏng màu vàng: “Nam Cung Tuyệt, mày cút ra đây cho tao!!! Nếu mày không ra, tao sẽ đốt cả nhà mày.”

Thiển Tịch đi tới cửa, hầu gái đứng vây quanh một vòng, cô đi đằng trước, Vương Kha Nhi đứng bên cạnh cô, giống như chỉ xem cảnh tượng trước mắt là một trò vui.

“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Thiển Tịch hỏi.

“Còn mày là ai? À, thoạt nhìn thân phận của mày rất cao, xem ra không phải là hầu gái. Kêu Nam Cung Tuyệt ra đây cho tao, trả lại công ty cho tao! Bằng không tao liền giết hết chúng mày, cho chúng mày chết hết đi.” Tên đàn ông một tay hất chất lỏng, một tay cầm bật lửa.

Là xăng? Phong Thiển Tịch nhíu mày: “Trả thù? Công ty? Là có ý gì?”

“Nam Cung Tuyệt làm công ty của tao phá sản! Mau kêu hắn ra đây, kêu hắn trả công ty lại cho tao, nếu không.......... Tao thật sự sẽ ra tay.” Tên kia kích động nói.

Phong Thiển Tịch lập tức hiểu ra, đây nhất định là công ty đối thủ của Nam Cung Tuyệt, bị anh ta làm cho phá sản, thật không nghĩ tới người đàn ông đó trên thương trường cũng ra tay tàn nhẫn không nhân từ như vậy: “À.... Anh ta không có ở nhà, anh muốn tìm, tới công ty mà tìm. Hơn nữa tìm được anh ta rồi thì sao? Cách làm hiện tại của anh, là tự hủy đi mạng của mình.”

“Đừng nói nhiều vô ích! Mày là ai? Muốn chết sao?!”

“Cô ta tên là Phong Thiển Tịch, là vợ của Nam Cung Tuyệt! Anh có chuyện gì có thể tìm cô ta, cô ta hoàn toàn có thể đại diện cho Nam Cung Tuyệt!” Lúc này, Vương Kha Nhi đứng ở một bên đã mở miệng.

Thiển Tịch ngơ ngẩn, nhìn về phía Vương Kha Nhi: “Kha Nhi cô....”


“Ơ hay, Thiển Tịch, lời tôi nói là thật mà. Cậu vốn dĩ là vợ của Nam Cung Tuyệt. Anh này, anh có chuyện gì cứ tìm cô ta đi! Đừng đem họa đổ lên những người vô tội như chúng tôi.” Vương Kha Nhi thoải mái nói.

Phong Thiển Tịch nhíu mày: “Ồ, tôi là vợ của Nam Cung Tuyệt thì sao nào? Vương Kha Nhi, chẳng phải hiện tại cô là người rất được anh ta yêu thích sao? Địa vị cũng rất cao đó!”

“Mày... Không có! Anh à, anh không cần tin những lời nhảm nhí của cô ta. Có việc gì cứ tìm cô ta! Tìm cô ta đi.” Vương Kha Nhi nghĩ mà sợ vội nói.

“Dẹp! Mặc kệ chúng mày là vợ hay là nhân tình, cùng nhau chết đi!” Gã đàn ông cảm thấy phiền, ném cái chai về phía hai người.

Chất lỏng màu vàng văng ra khắp nơi.

“A..........!” Vương Kha Nhi cùng một số ít hầu gái hét lớn lo chạy trốn, tất cả đều né cái chai đựng xăng văng tới.

Xoạt..... Xăng bị văng ra, bắn đầy đất, rất nhiều người cũng bị dính xăng. Mà người hứng nhiều nhất không ai khác chính là Phong Thiển Tịch, vì cô là người đứng đầu tiên.

Vào lúc chai xăng văng tới, cô vẫn không nhúc nhích, đến hiện tại vẫn bình tĩnh như cũ.

“Mày không sợ?! Bây giờ kêu Nam Cung Tuyệt tới đây trả lại công ty cho tao, tao có thể tha cho chúng mày một con đường sống.” Tên kia nghi hoặc nhìn Phong Thiển Tịch, trong tay không ngừng dí dí bật lửa thị uy.

Phong Thiển Tịch lại thản nhiên cười, không quan tâm đến trên người còn dính xăng. Tay cô chậm rãi đưa vào túi áo: “Tôi nói này, xem ra trước kia anh cũng là một ông chủ, nếu đã là người có đẳng cấp, cần gì phải làm ra loại chuyện tự hủy hoại tương lai của mình như vậy chứ?”

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa!”

“Tôi cùng lắm chỉ là muốn khuyên bảo anh mà thôi, anh cho rằng anh sẽ làm được sao? Anh cho rằng làm như vậy mình sẽ thắng sao? Bây giờ trên người anh và tôi đều dính đầy xăng, anh có thể muốn làm gì thì làm hả? Anh trai này, lúc anh hại người khác, có phải cũng nên nhìn lại mình xem có bị nguy hiểm hay không chứ?” Phong Thiển Tịch cười, ánh mắt cố tình lướt qua cái chai còn một ít xăng bên người gã.


Tên kia ngây ngẩn cả người, bừng tỉnh đưa mắt nhìn lại chính mình: “Mày........”

“Hiện giờ trong túi tôi cũng có bật lửa, không biết là tôi chết trước? Hay là anh chết trước? Cùng lắm thì, tôi là giết người do tự vệ một cách chính đáng, hơn nữa còn có nhiều người làm chứng như vậy, còn anh, anh xong đời rồi!” Tay cô để trong túi áo quơ quơ.

“Mày.....” Tên kia sợ tới mức nuốt vài ngụm nước bọt.

“Hừm, anh này, anh cần phải suy xét cẩn thận nha!” Thiển Tịch cười nói.

“Mày, tụi mày cứ chờ đó cho tao. Tao nhất định sẽ quay trở lại!” Tên kia vội quay đầu chạy đến bên chiếc xe, cứ thế nghênh ngang mà lái xe đi.

Chỉ là, ở một ngã rẽ cách Nam Cung gia không xa lắm, xe của Nam Cung Tuyệt dừng ỏ chỗ đó, anh vừa lúc nhìn thấy được toàn bộ hình ảnh kia, vốn dĩ muốn lại đây, nhưng sau khi nhìn thấy Phong Thiển Tịch tự thân xử lý, liền dừng tại chỗ mà quan sát.

Mắt lam nhíu lại, người phụ nữ kia, ở chỗ loạn lại không hoảng? Bị hất xăng cũng vẫn trấn định như thế?

Lúc này chiếc xe mới chạy tới.

“Thiếu gia...” Cả bọn hầu gái cúi đầu răm rắp.

Vương Kha Nhi lập tức nức nở lên, trong lòng thầm cầu nguyện cho Nam Cung Tuyệt không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, không nghe được những lời nói đó: “Nam Cung Tuyệt, cuối cùng anh cũng về rồi, anh biết không vừa rồi thật là đáng sợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận