Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch


Hoắc Thời Khâm nắm chặt tay lại, bàn tay hắn nổi hết gân xanh.

Đúng, hắn đang rất tức giận nhưng lại phải cố kìm nén sự tức giận đó lại.

Trong lòng hắn muốn ngay lập tức giết chết Nhã Tịch, nhưng cơ thể hắn lại không theo ý của hắn.

Hắn cũng không biết vì sao lại như vậy? Hắn chưa bao giờ như vậy cả.

Từ trước đến nay, hắn muốn làm gì thì tuyệt đối sẽ không do dự mà ra tay.

Nhưng bây giờ, sự quyết đoán của hắn hoàn toàn biến mất.

Sao lại như vậy chứ? Hắn cũng không biết nữa.
" Chú không làm gì được cháu đâu.

Đây là bài học cho chú.

Cháu cảnh cáo chú.

Sau này còn dám trêu chọc cháu, cháu sẽ khiến chú đoạt tử tuyệt tôn luôn ".

Nhã Tịch nghiêm túc nói.

" Cháu nói được làm được ".

Nhã Tịch quay người rời đi, không ngoảnh lại.


Mặc kệ Hoắc Thời Khâm đang tức giận nhìn theo phía sau.
" Nhóc con! Cháu đợi đấy cho tôi ".

Hoắc Thời Khâm hướng đôi mắt tức giận theo bóng lưng dần xa của Nhã Tịch.

Hắn năm nay 40 tuổi rồi, toàn là hắn cảnh cáo người khác, chưa bao giờ ai dám cảnh cáo hắn.

Đương nhiên, ai mà dám cảnh cáo người quyền lực nhất Nam Dương chứ.
Hoắc Thời Khâm đứng thẳng dậy.

Cậu nhỏ của hắn không đau nữa sao? Không phải.

Vẫn còn đau, nhưng không đau đến nỗi hắn không thể đứng được.

Phải, cơn đau đã giảm dần.

Hoắc Thời Khâm hướng ánh mắt phẫn nộ về phía hành lang trống rỗng phía trước.

Bàn tay hắn nắm chặt lại, đập mạnh vào bức tường bên trái.

Phải, hắn đang cố trút đi cơn tức giận trong lòng.

Đương nhiên không có hiệu quả.

Cơn tức giận trong lòng hắn vẫn còn đó.
Cả cuộc đời hắn, hắn chưa bao giờ tức giận đến mức độ này.

Nhưng tức giận thì sao? Hắn có thể làm gì Nhã Tịch chứ? Đương nhiên không thể làm gì rồi.

Nếu là người khác sớm đã chết ngàn vạn lần rồi.

Không hiểu sao khi đối với Nhã Tịch, hắn lại không thể được làm gì.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết nguyên nhân.
" Nhóc con! Tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay".

Hoắc Thời Khâm mang cơn giận dữ trong lòng, bước xuống dưới nhà.
Phòng khách.

Hoắc Thời Khâm mang gương mặt giận dữ, bước ra khỏi căn biệt.

Đương nhiên rồi, cơn tức giận này làm sao có thể trong chốc lát mà nguôi ngoai được chứ.
" Hoắc Tổng bị sao vậy? Sao nhìn ngài ấy có vẻ tức giận hơn lúc sáng vậy? Ai có thể làm ngài ấy tức giận đến mức độ này chứ? ".

Dì Trương cất tiếng, ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng lưng Hoắc Thời Khâm.

Bà ấy không hiểu vì sao Hoắc Thời Khâm lại tức giận hơn lúc sáng? Ai chọc tức Hoắc Thời Khâm chứ? Một loạt câu hỏi không có lời giải đáp xuất hiện trong đầu của dì Trương.
" Nếu để dì Trương biết người làm chú ấy tức giận là mình thì không biết dì ấy sẽ phản ứng thế nào? ".
Nhã Tịch cầm cốc nước lên, uống một cách nhanh chóng.


Đôi mắt cô hiện rõ sự chột dạ.

Đương nhiên là chột dạ rồi.

Người trong câu hỏi của dì Trương là Nhã Tịch chứ ai.

Ở Nam Dương làm gì có ai dám chọc tức Hoắc Thời Khâm chứ? Cũng chỉ có Nhã Tịch dám làm điều này.

Đương nhiên, dì Trương làm sao có thể biết được điều đó chứ?.
" Dì Trương! Cháu lên phòng đây ".

Nhã Tịch nhanh tay đặt cốc nước xuống bàn, quay người bước đi.
" Khoan đã Tiểu thư ".

Ánh mắt dì Trương chuyển về phía Nhã Tịch nói.
" Dì Trương! Có chuyện gì sao ạ? ".

Nhã Tịch nở nụ cười tươi quay người lại, đáp.

Gương mặt cô đang cười nhưng trong lại vô cùng lo lắng.

Phải, lo lắng dì Trương sẽ phát hiện ra gì đó giữa cô và Hoắc Thời Khâm.

Dì Trương phát hiện đồng nghĩa với việc Đông Phương Tẫn phát hiện ra.

Đông Phương Tẫn mà phát hiện thì Nhã Tịch sẽ chết chắc.
Ở căn biệt thự này, Đông Phương Tẫn là nhất.

Mọi người ở trong căn biệt thự này đều trung thành với Đông Phương Tẫn.

Không bao giờ giấu Đông Phương Tẫn bất cứ điều gì.
" Trưa nay Tiểu thư muốn ăn gì? Để tôi chuẩn bị? "
" Gì cũng được ạ.


Không có chuyện gì nữa thì cháu lên phòng đây ".

Nhã Tịch quay người, cô vội vàng bước lên tầng trở về phòng của mình.
Phòng của Nhã Tịch.

Cánh cửa đóng lại, Nhã Tịch cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cứ lo lắng dì Trương sẽ phát hiện ra gì đó.

Cũng may bà ấy không phát hiện ra gì cả.

Nhã Tịch mỉm cười, cô bước đến gần cửa sổ, ánh mắt bị thu hút một chiếc xe Rolls-Royce màu bạch kim đang dần lăn bánh rời khỏi căn biệt thự của Đông Phương Tẫn.

Phải, đó là chiếc xe chuyên dụng của Hoắc Thời Khâm.

Ở Nam Dương cũng chỉ có một chiếc duy nhất này.
" Chiếc xe đó luôn ở đấy sao? Vậy mà lúc trở về mình lại không thấy ".
Chiếc xe vẫn luôn đậu ở sân trước căn biệt thự, chẳng qua lúc Nhã Tịch trở về, cô đang vội vàng vào biệt thự, không để ý được xung quanh mà thôi.

Chiếc xe có ở đó hay không? Nhã Tịch làm sao biết được?
" Chiếc xe này rất đắt đấy.

Ngay cả chú Tư cũng không có.

Vậy mà chú ấy lại có, còn là màu bạch kim nữa chứ.

Trên thế giới chỉ có một chiếc màu này thôi ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận