Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch


Hai bàn tay Nhã Tịch nắm chặt lại.

Chiếc tạp dề heo hồng trên tay cô, bị Nhã Tịch nắm đến nhăn nheo lại.

Đúng,
Nhã Tịch đang rất tức giận.

Nếu lúc này, Hoắc Thời Khâm đứng trước mặt Nhã Tịch, Nhã Tịch đã ném chiếc tạp dề vào mặt hắn rồi.

Nhưng đáng tiếc, hắn không có ở đây.

" Bắt cháu mặc cái này sao? Đừng mơ ".

Nhã Tịch tức giận nói.

Cô ném mạnh chiếc tạp dề trên tay xuống bàn.
" Hoắc Tổng nói đúng rồi.

Quả nhiên Nhã Tịch Tiểu thư sẽ rất tức giận.

Mà cũng đúng.

Nhã Tịch Tiểu thư đã 22 tuổi rồi.

Lại bắt cô ấy mặc cái tạp dề trẻ con này.

Không tức giận mới lạ đó ".
"Nhã Tịch Tiểu thư! Hoắc Tổng có bảo tôi chuyển lời cho cô.

Ngài ấy muốn nhìn thấy cô mặc chiếc tạp dề này.
Nhất định phải mặc ".

Tần Viêm nghiêm túc nói.
" Rõ ràng đang lấy mình ra làm trò cười.

Hoắc Thời Khâm! Đồ đáng ghét nhà chú.

Nếu không phải mình đang có lỗi với chú ấy thì mình đã đánh cho chú ấy một trận rồi ".
Bàn tay Nhã Tịch càng nắm chặt hơn.


Quá rõ ràng, cô đang cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.

" Cháu biết rồi.
Cháu sẽ mặc.

Nhưng có một điều kiện.

Cháu muốn tất cả mọi người đều ra khỏi phòng bếp.

Không ai được ở lại cả".

Nhã Tịch nghiến răng nói.

Y của Nhã Tịch quá rõ ràng rồi.

Nhã Tịch không thấy muốn ai thấy dáng vẻ xấu hổ của cô khi mặc chiếc tạp dề trẻ con này.
"Được.

Chuyện này rất đơn giản".

Tần Viêm mỉm cười gật đầu.

Tần Viêm đương nhiên đồng ý rồi.

Chỉ cần Nhã Tịch đồng ý mặc chiếc tạp dễ kia thì yêu cầu gì Tần Viêm cũng chấp nhận.

Mệnh lệnh của Hoắc Thời Khâm giao cho Tần Viêm, không chỉ là đưa Nhã Tịch chiếc tạp dề hắn đã chuẩn bị.

Mà còn phải khiến Nhã Tịch mặc nó.

Lệnh của Hoắc Thời Khâm đã đưa ra, nhất định phải hoàn thành.

Nếu không Tần Viêm sẽ xong đời.
Ánh mắt Tần Viêm hướng về quản gia Trần.

Quản gia Trần gật đầu, ông ấy đương nhiên hiểu ý của Tần Viêm.
Một cái vẫy tay của quản gia Trần.

Tất cả mọi người trong phòng bếp lập tức dừng lại tất cả mọi việc đang làm.
Lần lượt rời khỏi phòng bếp.
"Nhã Tịch Tiểu thư! Đã làm theo ý cô rồi ".

Tần Viêm nhìn cô, ánh mắt vui vẻ nói.

"Vậy bây giờ..."
"Cháu biết rồi.

Cháu mặc ".

Nhã Tịch nghiến răng nghiến lợi.

Cô cầm lấy chiếc tạp dề, mặc lên người.

Nhã Tịch với chiếc tạp dề heo hồng, thật sự rất đáng yêu.

" Như vậy là được rồi chứ ".

Nhã Tịch nhìn Tần Viêm với một ánh mắt đầy sự tức giận.
"Được rồi".

Tần Viêm nhìn Nhã Tịch với chiếc tạp dề heo hồng, đôi môi Tần Viêm cắn chặt lại.

Không sai, Tần Viêm đang cố kìm nén nụ cười trên môi.

Nhã Tịch 22 tuổi rồi, bây giờ lại mặc một chiếc tạp dề trẻ con như vậy.
Không buồn cười mới lạ đó.
"Chú cũng ra ngoài đi".

Nhã Tịch tức giận cất tiếng.


Phải, Nhã Tịch đã nhìn ra được Tần Viêm đang cắn chặt môi, rõ ràng đang nhịn cười.

" Cháu không muốn ai ở trong này hết.

Ra ngoài.

Ra ngoài ".
" Được rồi.

Tôi ra ngoài.

Nhã Tịch Tiểu thư cứ tự nhiên ".

Tần Viêm mỉm cười, quay người rời khỏi phòng bếp.
Nhã Tịch nắm chặt tay lại.

Sự tức giận trên gương mặt cô hiện càng ngày càng rõ.

Nhã Tịch sống 22 năm rồi.
Chưa bao giờ Nhã Tịch tức giận như lúc này.

Tức giận nhưng Nhã Tịch lại không thể làm được gì.

Nhã Tịch vẫn đang là người có lỗi.

Điều Nhã Tịch có thể bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

" Nhã Tịch! Nhẫn nhịn.

Bình tĩnh lại.

Bình tĩnh lại ".

Nhã Tịch hít thở thật sâu, phải, Nhã Tịch đang cố gắng trấn tĩnh bản thân.

" Bắt đầu nấu thôi ".
Nhã Tịch thở một hơi thật dài.

Đúng.

Cô đã thành công trấn tĩnh bản thân.
Nhã Tịch quay người, cô lấy một bát gạo trắng, cho vào rổ, vo nhẹ.

Sau khi vo xong, Nhã Tịch cho gạo vào nồi, đổ nước vào, rồi cho thêm một chút muối.

" Quá dễ dàng ".

Gương mặt Nhã Tịch tràn đầy sự tự tin nói.

Đương nhiên tự tin rồi, các bước dì Trương nấu hôm qua, Nhã Tịch nhớ rất rõ.


Đối với Nhã Tịch, trên đời này, không có chuyện gì Nhã Tịch không làm được.

Nấu cháo thôi mà.

Quá đơn giản rồi.
7 phút sau.

Cháo bắt đầu sôi lên, Nhã Tịch cầm lấy một chiếc muỗng, đảo đều tay.

Các bước Nhã Tịch làm quá hoàn hảo.
15 phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Cháo trong nổi đã sánh mịn.

"Được rồi ".

Nhã Tịch mỉm cười nói." À.
Chút nữa thì quên còn mực, và bạch tuộc mình mua nữa ".

Nhã Tịch nhướng mày, nói.

Phải, Nhã Tịch nhớ ra mực và bạch tuộc cô mua vẫn chưa bỏ vào.
Nhã Tịch quay người, cô lấy mực và bạch tuộc trong túi ra.

Dứt khoát bỏ vào trong nồi.

Cứ thế cho vào sao?
Không rửa? Không làm sạch? Không thái nhỏ ra sao? Đáng lẽ ra phải làm như vậy.

Nhưng Nhã Tịch đâu có biết được điều đó.

Một người chưa bao giờ vào bếp như Nhã Tịch sao biết những chuyện này được.
Nhã Tịch khuấy đều, tất cả mực và bạch tuộc nguyên con hoà quyện với cháo.

Nhã Tịch khuấy đều khuấy đều.
Ngay sau đó cháo trong nồi bắt đầu chuyển màu, trở thành màu đen.

Màu đen đó từ đâu ra chứ? Đương nhiên là từ con mực Nhã Tịch chưa làm sạch kia rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận