Phòng của Nhã Tịch.
Nhã Tịch bước vào căn phòng quen thuộc của mình.
Căn phòng cô đã ở suốt 18 năm trước khi đi du học.
Nhã Tịch ngồi xuống giường, gương mặt vẫn chứa đầy sự tức giận.
" Thật đáng ghét mà.
Sao trên đời lại có người đáng ghét như vậy chứ? Đáng đời ế đến bây giờ ".
Hoắc Thời Khâm là anh em tốt của Đông Phương Tẫn.
Đông Phương Tẫn cũng thường kể chuyện về Hoắc Thời Khâm cho Nhã Tịch nghe.
Chuyện Hoắc Thời Khâm 40 tuổi vẫn có một mối tình, Nhã Tịch biết rồi.
Hoắc Thời Khâm năm nay 40 tuổi rồi.
Nhưng vẫn chưa trải qua bất kỳ mối tình nào.
Ở Nam Dương, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sợ hắn.
Đương nhiên sợ rồi.
Hắn là ai chứ? Hắn là Hoắc Thời Khâm, là người giàu nhất thế giới, cũng là người quyền lực nhất Nam Dương.
Thủ đoạn cũng tàn nhẫn, độc ác và lạnh lùng.
Ai dám lại gần một người đáng sợ như vậy chứ? Không phải là tự tìm chết sao?
Nhã Tịch đứng dậy, bước đến bàn ghế sofa đặt trong phòng.
Nhã Tịch nhìn bình nước bằng thủy tinh trên bàn.
" Hết nước sao? ".
Giọng nói Nhã Tịch đầy sự bực bội.
Nhã Tịch quay người, bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhã Tịch vừa bước ra khỏi phòng thì lập tức chạm mặt với Hoắc Thời Khâm.
" Lại gặp chú đáng ghét này nữa rồi ".
Nhã Tịch nhíu mày, nhỏ giọng nói, giọng nói đầy khó chịu.
" Kệ đi.
Làm như không thấy là được".
Nhã Tịch bước đi, bước chân của cô càng ngày càng nhanh.
Ánh mắt của cô hướng sang một bên.
Phải, Nhã Tịch đang muốn né tránh ánh mắt của Hoắc Thời Khâm.
" Nhóc con này đây là lơ mình sao? Từ trước đến nay chưa ai dám lơ mình, vậy mà nhóc con này lại dám? ".
Sắc mặt Hoắc Thời Khâm tối sầm lại.
Bao nhiêu năm chưa một ai dám lơ hắn.
Đương nhiên làm sao dám lơ hắn chứ.
Hắn là người quyền lực nhất ở Nam Dương mà.
Nịnh bợ hắn còn không hết sao dám lơ hắn chứ.
Nhã Tịch bước qua Hoắc Thời Khâm nhưng lại bị một lực kéo mạnh lại, ép cô vào tường.
Không sai, người kéo Nhã Tịch chính là Hoắc Thời Khâm.
" Nhóc con! Trước giờ chưa thấy bất kỳ ai lơ tôi đâu đấy ".
Hoắc Thời Khâm ép chặt Nhã Tịch vào tường, tức giận nói.
" Bây giờ chú thấy rồi đấy ".
Nhã Tịch hướng thẳng vào đôi mắt đang đầy sự tức giận của Hoắc Thời Khâm đáp.
" Chú mau thả cháu ra".
Nhã Tịch hết sức vùng vẫy, phải, cô đang cố thoát ra khỏi Hoắc Thời Khâm.
Đương nhiên Hoắc Thời Khâm làm gì cho Nhã Tịch cơ hội thoát ra chứ.
" Nhóc con! Cháu muốn thoát ra.
Làm gì dễ như vậy chứ? ".
Hoắc Thời Khâm càng dùng sức giữ chặt tay Nhã Tịch lại, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thoát ra.
" Chú thật đáng ghét mà.
Cháu lớn như vậy chưa gặp người nào đáng ghét như chú.
Chú đáng ghét như vậy chẳng trách lại ế đến bây giờ.
Chú đáng ghét như vậy ai mà chịu được chú chứ.
Ế là quá đúng rồi ".
Nhã Tịch tức giận nói.
Lúc này, Nhã Tịch hoàn toàn không kìm nén được sự tức giận trong lòng, những suy nghĩ đều bộc ra thành lời.
Sắc mặt Hoắc Thời Khâm tối sầm lại.
" Nhóc con! Cháu nói ai ế hả? ".
Giọng nói của Hoắc Thời Khâm hiện rõ ra sự tức giận.
" Hoắc Thời Khâm tôi muốn người phụ nữ nào mà không được? Tôi không muốn mà thôi ".
Hoắc Thời Khâm nói đúng, với quyền lực của hắn muốn có bất kỳ người phụ nữ nào mà không được chứ? Nhưng những phụ nữ đó ở bên cạnh hắn chắc chắn không phải vì yêu, chỉ vì tiền tài và quyền lực mà hắn có mà thôi.
Yêu sao? Sao có thể chứ?
" Cháu lại không thấy vậy.
Chú 40 tuổi rồi, còn chưa trải qua mối tình nào.
Chú có tiền như vậy làm gì không có ai yêu chứ? Theo cháu thấy thì do bản thân chứ có vấn đề.
À cháu biết rồi, phía dưới của chú không thể cứng được đúng không? Hoặc là quá nhỏ ".
Nhã Tịch chuyển ánh mắt xuống phần dưới của Hoắc Thời Khâm.
Giễu cợt nói.
" Nhóc con! Có cứng được không? To hay nhỏ.
Cháu muốn tự mình kiểm tra không? ".
Sự tức giận trên gương mặt càng rõ ràng, bàn tay Hoắc Thời Khâm cũng nắm chặt lại, nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh.
Đúng, Hoắc Thời Khâm đang rất tức giận.
Đương nhiên tức giận rồi.
Hoắc Thời Khâm năm nay 40 tuổi rồi.
Chưa ai dám nói những lời này với hắn.
Đương nhiên không dám rồi, đến bàn tán sau lưng hắn cũng không dám nữa đừng nói là đứng trước mặt hắn.
Nhưng hôm nay Hoắc Thời Khâm lại bị một cô nhóc kém hắn 18 tuổi ở trước mặt hắn không được.
Sao hắn không tức giận cho được?
" Chú có ý gì? ".
Nhã Tịch không hiểu.
Không hiểu kiểm tra trong lời nói của Hoắc Thời Khâm là có ý gì?
" Của tôi có cứng được hay không? To hay nhỏ.
Cháu tự mình kiểm tra là biết thôi ".
Hoắc Thời Khâm khẽ cười, một nụ cười gian xảo.
Hắn nắm lấy cổ tay Nhã Tịch đưa tay của cô dần xuống phía dưới của mình.
" Chú làm gì vậy? ".
Nhã Tịch nhướng mày bất ngờ.
Bây giờ cô đã hiểu kiểm tra trong lời nói của Hoắc Thời Khâm là có ý gì? Nhã Tịch không ngừng vùng vẫy, cố gắng rút tay của mình lại.
Đương nhiên Hoắc Thời Khâm không cho cô được như ý.