Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (2)
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên không lý trí như vậy, bộ dạng nổi nóng trước giờ chưa từng có kia vô cùng đáng yêu được khiến anh rung động.

Dường như anh yêu thích mọi dáng vẻ của cô, chỉ không thích cô yếu ớt, yên tĩnh nằm trên giường.
Hoắc Hoành sầm mặt lại, sau đó lắc đầu nói: “Nhiếp Thành Thắng có thể làm đến vị trí ngày hôm nay không hoàn toàn dựa vào sự che chở của ông nội em.

Huống hồ trong Quân khu 2 cũng có các phe cánh khác nhau, nhà họ Nhiếp, nhà họ Uông, nhà họ Tần, còn có mấy thế lực phân tán phía dưới.

Chỉ cần một người trong đó ngã xuống, cục diện tương đối vững vàng này sẽ sụp đổ, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng để ba em ngã xuống đâu.”
Nhiếp Nhiên cau chặt mày lại, nhà họ Uông là nhà Uông Tư Minh.

Còn nhà họ Tần là ai?
Xem ra, nếu cô muốn giải quyết Nhiếp Thành Thắng thì cần phải phá vỡ sợi dây liên kết nhiều năm của bọn họ, thậm chí khiến bọn họ tập trung lại đối phó với Nhiếp Thành Thắng mới được.
“Hơn nữa người thông minh đều có thể nhìn ra được Nhiếp Thành Thắng không cần thiết bán tin tức đi, bởi vì nếu làm hỏng lần diễn tập này, ông ta sẽ bị xử phạt.”
“Vậy ý của anh là, cho dù tôi làm gì cũng vô dụng à?” Nhiếp Nhiên lại nghĩ tới Lâm Hoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Không thể nào, tôi không tin cái chết của Lâm Hoài sẽ không khiến ông ta chịu bất cứ tổn hại nào!”
“Có, một hình phạt nhẹ như lông hồng.” Hoắc Hoành trả lời xong thấy cô muốn phản bác, lập tức bổ sung: “Tôi biết em muốn nói đây là một mạng người.

Nhưng em cũng phải biết, mạng người này không phải chết vì kế hoạch bị tiết lộ, mà là một chuyện ngoài ý muốn, đây là chuyện tất cả mọi người đều thấy, em không thể chặn miệng tất cả mọi người được.

Nhiếp Thành Thắng hoàn toàn có thể phủi sạch chuyện này.”
Nhiếp Nhiên nghe anh nói mà tức không thể ngồi yên được nữa.

Cô đứng phắt dậy, giọng nói lạnh như băng: “Nhưng Lâm Hoài chết rồi, chẳng lẽ ông ta là sư đoàn trưởng mà không có trách nhiệm gì à?”
“Quân nhân khi mặc bộ quân phục kia vào, lúc nào cũng đã chuẩn bị tinh thần để hi sinh rồi.

Dĩ nhiên, em muốn nói người chỉ huy có trách nhiệm đúng không? Đương nhiên là có.

Nhưng dù là ở trên chiến trường hay trong khi làm nhiệm vụ, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu đổ hết tất cả những chuyện ngoài ý muốn và chết chóc lên người chỉ huy thì có khiên cưỡng quá không? Giống như hồi đó em suýt nữa bị tên sát thủ kia cắt đứt cổ, nếu như lúc ấy tôi không cứu được em, vậy có phải Phương Lượng cũng phải có trách nhiệm không?”
Có ví dụ sống như vậy ở trước mặt đã đập tan chút xíu hi vọng cuối cùng của cô.
“Đáng chết!” Cô thấp giọng mắng.
Hoắc Hoành thấy cô tức giận như vậy thì cười khẽ rồi nói: “Thật ra thì… tôi thật sự có thể giúp em.”
Anh nói rất thành khẩn, nhưng Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần! Chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào.”
Nói cho cùng vẫn là cô không muốn nợ nhân tình.
Hoắc Hoành cười, âm thầm lắc đầu rồi nói tiếp: “Vậy tôi nói cho em một cách để em có thể tự giải quyết.”
Bạn đang
“Cách gì?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Lúc em có thể ngồi ngang hàng với ông ta, em có thể quật ngã ông ta.”
Nhìn Hoắc Hoành không giống như đang nói đùa, cô không nhịn được lẩm bẩm: “Ngồi ngang hàng.”
Muốn cô leo lên à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui