DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (3)
Rất lâu sau, Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, hàng lông mi dài che phủ sự đấu tranh cuối cùng trong đáy mắt.
Bỏ đi, nếu cô đã không vứt bỏ được niềm đam mê với súng, cũng không buông bỏ được thù hận với Nhiếp Thành Thắng thì câu trả lời đã rất rõ ràng rồi, không phải sao?
Dẹp cái tự do đi!
Xác định suy nghĩ của mình xong, Nhiếp Nhiên quyết định sáng hôm sau sẽ đi tìm Lý Tông Dũng.
…
Cốc cốc cốc! Sau khi gõ cửa, Nhiếp Nhiên mở cửa đi thẳng vào.
Lý Tông Dũng rất dửng dưng, giống như đã sớm biết cô sẽ đến vậy, ông gấp tài liệu trong tay lại, nói: “Cô đến rồi à?”
“Vâng.
”
Thấy cô đứng ở trước bàn mình với sắc mặt nghiêm túc, Lý Tông Dũng cười khẽ nói: “Có gì muốn nói với tôi à?”
“Có!” Nhiếp Nhiên trịnh trọng nói: “Tôi muốn trở về.
”
Lý Tông Dũng suy nghĩ một lát, không đầu không đuôi nói: “Hai ngày nay tất cả mọi người đều nói di chứng tâm lý sau vết thương của cô khỏi rồi.
”
Nhiếp Nhiên cười khổ, “Tiểu đoàn trưởng cái gì cũng biết, cần gì phải nói đùa với tôi?”
Lần này trở về Quân khu 2 rõ ràng chính là kế hoạch của hai người bọn họ.
Cho dù Lý Tông Dũng không biết toàn bộ nội dung nhưng cái cớ di chứng sau vết thương này chắc chắn ông ta biết.
“Lần này nghĩ kĩ rồi à?”
Nhiếp Nhiên theo bản năng sờ chiến lợi phẩm ở thắt lưng mình, sau đó dùng sức gật đầu: “Vâng.
”
Lý Tông Dũng không bỏ sót động tác nhỏ của cô, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó vỗ mạnh lên bàn.
“Cô coi đơn vị dự bị là cái gì, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à! Tôi đã nói với ba cô là để cô ở đây rồi, lúc này tôi lại nuốt lời, thể diện của tiểu đoàn trưởng tôi để ở đâu hả?”
Nhiếp Nhiên nghe vậy thì không nghiêm túc như vừa rồi nữa: “Ngài cố ý tìm anh ta đến nói chuyện với tôi, mục đích không phải là vì để tôi trở về sao?”
“Ai tìm cậu ta đến?” Nghĩ tới chuyện này, Lý Tông Dũng lập tức nổi giận, “Tôi vốn chỉ hi vọng cậu ta có thể tìm một cơ hội nói chuyện với cô, không bảo cậu ta đích thân chạy tới vào thời khắc mấu chốt này.
Bây giờ chính là lúc đám cướp biển kia vội vàng chạy trốn, thằng nhóc đó lại vẫn dám chạy về căn cứ, đúng là không muốn sống nữa mà!”
Đáng giận hơn là sáng sớm ngày hôm sau ông mới phát hiện miếng giấy nhớ anh để lại trong phòng làm việc của mình.
Tức là buổi tối hôm đó toàn bộ căn cứ không có ai phát hiện ra một người ngoài như Hoắc Hoành đi vào đây!
Thật không biết nên nói tên nhóc này quá mạnh, hay là nói nhóm binh lính này quá kém.
Lý Tông Dũng ho khẽ mấy tiếng, cố gắng để mình có chút uy nghiêm, vừa uống nước vừa nói: “Vậy lần này cô về, còn muốn rời đi nữa không?”
“Không, tôi định học tập tử tế, tiến bộ từng ngày.
” Nguồn:
Lý Tông Dũng bị câu này của cô làm sặc nước nóng, suýt nữa là phun ra ngoài.
.