CÔ CHẮC CHẮN CÔ CÓ THỂ HUẤN LUYỆN TÔI À? (4)
Nếu cứ tiếp tục không đi gặp bác sĩ tâm lý thì sẽ rất dễ bị suy nhược tinh thần, rồi trở thành hoảng sợ, cuối cùng hoàn toàn gục ngã.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ chú ý chuyện chữa trị của cậu ấy.
” Thi Sảnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Cổ Lâm thì gật đầu nói.
“Được rồi, hết nửa phút rồi, giờ lập tức lên máy bay đi!” Lúc này An Viễn Đạo đi tới, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay mình, nghiêm túc nói.
Cả nhóm nói thêm với Nhiếp Nhiên đôi ba câu rồi lên máy bay, duy chỉ có An Viễn Đạo vẫn chưa lên.
“Không phải nói là hết nửa phút rồi à? Anh còn ở đây làm gì?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta vẫn đứng bên cạnh mình, vẻ mặt hơi khó chịu thì cười trêu chọc.
“Cái con bé này, cô thật sự không muốn vào lớp 1 à? Hừ! Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận!” An Viễn Đạo tức giận nói.
Anh ta thực sự không hiểu, lớp 6 thì có gì tốt chứ?
Nếu nhóm người của lớp đó chịu sánh vai cùng Nhiếp Nhiên lúc ở trên hải đảo thì anh ta dám đảm bảo cô sẽ không bị thương nặng như thế.
“Là người đừng nên quá tham lam, anh đã có Lý Kiêu rồi.
” Nhiếp Nhiên mỉm cười.
An Viễn Đạo thở phì phì, “Thế thì sao chứ?”
“Tốt xấu gì cũng nên nhường lại cho sĩ quan huấn luyện Quý một người.
”
Mỗi người một bên chẳng phải rất công bằng hay sao?
Huá»ng chi lá»p 1 nhiá»u tinh anh nhÆ° thế, sao An Viá»
n Äạo cứ nhất Äá»nh không có Äược mình thì không từ bá» chứ?
âNhÆ°á»ng cái gì mà nhÆ°á»ng, tôi thấy anh ta nên vui sÆ°á»ng má»i Äúng ấy, tôi chá»n lÃnh lúc nà o cÅ©ng rất hà khắc.
â.