Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


Nhiếp Nhiên lập tức mở bừng mắt, nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, anh tắm qua rồi về đi.”
“Được, tối mai tôi lại tới.”
Sau đó, anh ta liền đi tới phòng tắm của nhà gỗ rũ qua quần áo một chút rồi rời đi.
Bảy ngày liên tục, mỗi ngày đều huấn luyện lặp đi lặp lại như thế.
Nhiếp Nhiên biết bảy ngày sau trở về Quân khu 2 rồi thì sẽ không thể xuống biển huấn luyện nữa, vì thế mấy ngày cuối cùng, cô đều tập trung vào huấn luyện trên biển.

Cô ngâm mình dưới biển gần như suốt cả ngày, làn da cũng vì thế mà trở nên trắng bệch, nhưng kết quả huấn luyện cuối cùng cũng rất khả quan.

Cô nhận ra thể lực của mình đã tăng lên một chút.
Ngày thứ tám, huấn luyện của mọi người ở Quân khu 2 đã chấm dứt, sau khi chuẩn bị xong, mọi người đều đứng trên sân huấn luyện, lần lượt lên máy bay theo sắp xếp để trở về.
Chỉ cần một ngày Nhiếp Nhiên chưa rời khỏi Quân khu 2 thì cô vẫn là lính giữ kho súng của Quân khu 2, cho nên phải đi theo lính hậu cần trở về.
Sau khi trở về Quân khu 2, Nhiếp Nhiên tự giác tới kho hàng báo cáo.
Cô phát hiện ra ở nhà kho có mỗi mình ông cụ chân bị tật hằng ngày tới canh từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, thì ra nhà kho Quân khu 2 cũng phân chia cấp bậc, mà cô thì trùng hợp bị phân tới chỗ tệ nhất.
Ông cụ kia chỉ là nhân viên tạm thời, chỉ trông coi ban ngày mà thôi.

Thấy cô tới, ông cụ không nói gì cả, dù sao ở đây chẳng có thứ gì đáng giá, cũng rất hẻo lánh, trên cơ bản chẳng có ai tới, cứ bảo cô đi quét tước một chút là được rồi.
Sau khi Nhiếp Nhiên cất đồ vào phòng ở dành cho nhân viên nhà kho, tranh thủ lúc quét tước thám thính tình hình xung quanh một chút thì thấy nơi này còn tốt hơn trên đảo kia không biết bao nhiêu lần.
Các loại dụng cụ huấn luyện như bao cát, xà cạp bọc chì, thang móc đều có cả, chỉ có điều chúng đã quá cũ, vứt đi được rồi.

Nhưng méo mó có hơn không, có mấy thứ này, cô không cần phải tự tay làm nữa, hơn nữa buổi tối ở đây là bầu trời của cô.
Cô dọn dẹp các thứ trong nhà kho xong thì thuận tay chỉnh lý một chút, phân những thứ có thể sử dụng ra một góc.

Cho đến tận lúc mặt trời lặn, ông cụ đi rồi, cô mới bắt đầu trở nên bận rộn.
Nhà kho có một cái thùng gỗ rất lớn, còn cao hơn cô nhiều, vì không thể huấn luyện trên biển nữa nên cô đành phải dùng cái thùng này để huấn luyện chịu rét và nín thở vậy.
Sau khi đổ nước vào đầy thùng, cô buộc chì vào tay chân, sau đó mặc quần áo bơi dài rằn ri rồi tiến vào trong thùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui