CHẮC CHẮN LÀ ANH TA SỢ SÚNG (2)
Nghiêm Hoài Vũ không còn cẩu thả tập luyện cho có lệ nữa.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn trong buổi huấn luyện ban ngày mà thôi, ban đêm đến giờ ngủ, anh ta vẫn sẽ đi ngủ rất đúng giờ.
…
Buổi sáng, vào giờ nghỉ ngơi, khi mọi người đáng đứng tán gẫu thì đột nhiên nghe tiếng la the thé của Hà Giai Ngọc, “Thật hay giả đấy? Buổi chiều nay chúng ta tập luyện bắn súng!”
Thi Sảnh đang đứng nói chuyện với Kiều Duy, lập tức chạy thẳng tới chỗ Hà Giai Ngọc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hà Giai Ngọc túm lấy tay Thi Sảnh, kích động nói: “Trời ạ! Quý Chính Hổ muốn cho chúng ta luyện tập bắn súng!”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay tôi nhất định phải bắn cho sướng!” Hà Giai Ngọc nắm chặt cả hai tay để cổ vũ cho chính mình.
Kiều Duy ung dung đi tới, cười nói: “Hà Giai Ngọc, cô đừng nói giống như mình là tay súng thần vậy.
Đấy là khuyết điểm của cô, không phải ưu điểm đâu.
”
“Cái gì chứ, tôi có chị Nhiên là tay súng thần dạy cho, một ngày nào đó tôi cũng có thể biến khuyết điểm trở thành ưu điểm!” Nói rồi, Hà Giai Ngọc quay đầu sang, muốn có được sự ủng hộ của Nhiếp Nhiên, “Có đúng không chị Nhiên!”
Nhưng lúc này chị Nhiên của cô ta lại không đặt sự chú ý vào chuyện huấn luyện bắn súng, mà là…
Mã Tường ở bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ!
Dù đã qua lâu như vậy rồi nhưng đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ phản ứng sợ hãi trước đây của Mã Tường khi cầm súng.
Quả nhiên, vừa nghe đến tin tức sắp được huấn luyện bắn súng, môi của Mã Tường đã bắt đầu tái đi.
Hiển nhiên là Nghiêm Hoài Vũ biết rõ chuyện này, anh ta đứng bên cạnh Mã Tường, cau mày nhỏ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mã Tường cắn chặt răng hàm, khó khăn nói: “Không… không sao…”
Chỉ một lát sau, Quý Chính Hổ dẫn bọn họ đến phòng tập luyện bắn súng.
Nhiếp Nhiên đi ở sau cùng quan sát kĩ phản ứng của Mã Tường, mỗi bước tới gần phòng luyện bắn, mặt anh ta lại tái nhợt thêm một ít, đến cả bước chân cũng hơi có dấu hiệu lảo đảo.
Đây rõ ràng là biểu hiện của việc sợ súng.
.