CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (2)
Nghiêm Hoài Vũ biết Nhiếp Nhiên đã bắt đầu không vui, vì vậy ngoan ngoãn buông tay ra, luôn miệng nói: “Tôi! tôi bình tĩnh, tôi lập tức bình tĩnh, tôi đã bình tĩnh rồi.
”
Trước ánh mắt kinh ngạc của nhóm quân y, Nhiếp Nhiên nói: “Đúng, anh ta đi rồi.
”
Vẻ mặt Kiều Duy cứng đờ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhiếp Nhiên!”
Sao cô có thể nói thẳng với Nghiêm Hoài Vũ như vậy?
Quả nhiên, Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế thì đứng phắt lên khỏi giường, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cơ thể hơi lảo đảo, sắc mặt anh ta tái nhợt: “Cái gì? Cậu ấy đi thật rồi sao? Sao cậu ấy có thể đi như vậy! Cậu ấy đi từ lúc nào?”
“Ngày thứ hai sau khi anh hôn mê, anh ta đã xin rời đi.
”
Nghiêm Hoài Vũ cau mày, đau lòng khổ sở cúi thấp đầu, “Cái tên này! cái tên này sao có thể đoạn tuyệt mà đi như vậy chứ! Thật đúng là không coi tôi là anh em!”
Kiều Duy không nhịn được giải thích: “Sao cậu ấy lại không coi cậu là anh em chứ? Chính vì coi cậu là anh em nên cậu ấy mới không muốn liên lụy đến cậu nữa.
”
Vành mắt Nghiêm Hoài Vũ đỏ au, anh ta gào lên: “Liên lụy cái gì, tôi đâu có bị cậu ấy liên lụy, rõ ràng! rõ ràng chính là! chính là tôi liên lụy cậu ấy mới đúng!”
Nói xong lời cuối cùng, anh ta nghẹn ngào nghiến răng nghiến lợi.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta chán nản, đành nói: “Chuyện của Mã Tường anh không cần lo, tôi có cách giải quyết.
”
Nhưng Nghiêm Hoài Vũ lại lắc đầu, “Cô đừng an ủi tôi, cậu ấy đã đi nhiều ngày như vậy rồi, cho dù có cách cũng vô ích.
”
“Tôi đã nói chuyện với tiểu đoàn trưởng trước rồi, nhân mấy ngày nghỉ sau kỳ thi, chúng ta đến nhà Mã Tường một chuyến.
”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tập trung nhìn cô.
Cái gì?
Bọn họ không nghe lầm chứ, đến nhà Mã Tường?
Còn là nói chuyện với tiểu đoàn trưởng?
Rốt cuộc nữ binh này là ai mà lại có thể trực tiếp vượt cấp đàm phán với tiểu đoàn trưởng?
Chỉ có Nghiêm Hoài Vũ lúc này đang dồn hết tâm trí lên chuyện của Mã Tường, ánh mắt lập tức sáng lên, “Đến nhà Mã Tường? Cô nói thật chứ?”.