CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (4)
Mấy người còn lại lập tức đi theo, ra khỏi bệnh viện.
Lý Kiêu đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Người kia không phải ở thành phố A sao?”
Vừa nãy, ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã nhận ra Lệ Lâm Xuyên.
“Bị điều qua đây.
” Giọng Nhiếp Nhiên vẫn còn hơi lạnh lùng, dĩ nhiên trong đó còn có sự tức giận.
“Cùng với Thiên Dạ sao?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không phải, là trùng hợp mà thôi.
”
“Chị Nhiên, vừa nãy chị ngầu lắm đó, hai người kia bị chị mắng không nói được gì nữa.
” Hà Giai Ngọc nịnh nọt.
Lý Kiêu thấy Hà Giai Ngọc tới thì không tiếp tục hỏi nữa, chỉ im lặng đi bên cạnh.
Nghiêm Hoài Vũ thì hừ lạnh một tiếng: “Mắng thì có tác dụng gì, đối phó với loại người xấu xa đi quấy rồi người khác như thế này thì phải vặn tay từng người một, giống như lần trước Tiểu Nhiên Tử vặn tay Thiên Dạ ấy.
”
“Vặn một tay của Thiên Dạ còn nhẹ, nếu như tôi có khả năng, nhất định sẽ vặn gãy tay cô ta luôn! Nếu không vì cô ta thì Cổ Lâm sẽ không chịu khổ.
”
“Chuyện này không phải cứ im ỉm là có thể giải quyết, bây giờ Cổ Lâm đã chuyển viện rồi, dựa theo lời hẹn của Nhiếp Nhiên với An Viễn Đạo, qua hai ngày nữa cũng phải về đơn vị, chúng ta nhất định phải tìm được cách giải quyết mới được!” Kiều Duy lên tiếng.
“Đúng đấy, chuyện này rốt cuộc phải như thế nào đây?” Nghiêm Hoài Vũ nhăn nhó băn khoăn, cuối cùng đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đi nói chuyện với An Viễn Đạo lần nữa đi, dù gì lần này chính trị viên cũng tới rồi, lật bài trước mặt chính trị viên thì chưa chắc chúng ta đã bất lợi.
”
“Nhưng vấn đề là từ tối hôm đó, chính trị viên chỉ xuất hiện vài phút nên bây giờ không thể tìm thấy thầy ấy.
” Lông mày Lý Kiêu khẽ nhíu lại.
Đối với vị chính trị viên thần bí này, Lý Kiêu luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Hình như mỗi lần anh ta đều như thiên binh thiên tướng đột nhiên xuất hiện, sau đó lại biến mất thần bí.
Điều quan trọng nhất là mỗi lần Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện, anh ta mới xuất hiện.
Rốt cuộc người này và Nhiếp Nhiên có quan hệ gì?
“Chi bằng hỏi An Viễn Đạo đi, nói không chừng An Viễn Đạo đã gặp chính trị viên rồi.
”
Đề nghị lần này của Nghiêm Hoài Vũ được sự đồng tình và chấp thuận của mọi người.
Nhiếp Nhiên nghe bọn họ nói xong, chỉ cười đầy thâm ý, “Lần này về được hay không còn là vấn đề.
”
Nghiêm Hoài Vũ thấy khó hiểu hỏi: “Hả? Là ý gì?”
“Ý là, mọi người mau về khách sạn thu dọn đồ đạc, trả phòng, sau đó tập trung ở khách sạn tôi đang ở.
” Nhiếp Nhiên tràn đầy hứng thú, thúc giục bọn họ rời đi.
Đám người kia không nghi ngờ gì nữa, gật đầu: “Được, bọn tôi thu dọn xong sẽ tới tìm cậu.
”
Nghiêm Hoài Vũ lại chỉ Mã Tường cả đường không hề nói câu nào: “Chờ chút, vậy Mã Tường phải làm thế nào?” w๖ebtruy๖enonlin๖e.