BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (6)
Anh ta không phải là Tống Nhất Thành, bác sĩ hôm qua nắm chặt tay Nhiếp Nhiên không buông sao?
“Là tôi.
” Tống Nhất Thành cười, “Bệnh nhân hiện giờ đang khâu, sẽ ra ngay thôi, các cậu chờ thêm chút nữa.
”
Nói xong, anh ta liền đi thẳng tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cảm thấy một cái bóng bao trùm phía trước mình, từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Nhất Thành phía trước.
Tống Nhất Thành đứng trước mặt cô, nhoẻn miệng cười, dáng vẻ vô cùng rộng lượng phóng khoáng: “Cô xem tôi tốt biết bao, cho dù hôm qua cô nói những lời không hay như vậy, nhưng tôi vẫn giúp cô điều trị cho bạn của cô đấy.
”
Nhiếp Nhiên đứng dậy, cô không thích cảm giác bị người khác nhìn từ trên cao xuống, “Anh là bác sĩ, chữa khỏi cho bệnh nhân là trách nhiệm của anh.
”
“Nhưng tôi có thể giao lại cho người khác.
”
Nhiếp Nhiên gật đầu, giống như đồng ý với câu nói của anh ta, “Vậy nên tôi mới thấy lạ, không phải anh là bác sĩ của khoa Thần kinh sao? Tại sao chuyện của khoa Xương khớp anh cũng chen chân vào?”
Tống Nhất Thành kiêu ngạo ngẩng đầu, “Rất không may, tôi cũng có hiểu biết về chỉnh hình, vậy nên trị gãy xương cho bạn của cô cũng không thành vấn đề.
”
Nhiếp Nhiên nhìn hành động trẻ con của anh ta, đột nhiên thấy anh ta hơi giống với Hoắc Hoành.
Lúc Hoắc Hoành diễn vai chính trị viên cũng mang khuôn mặt lạnh và phong cách quản giáo nghiêm khắc, chỉ có tới chỗ cô là bày vẻ nịnh nọt, làm xấu.
Tống Nhất Thành cũng y như vậy, lúc làm việc thì mang phong cách cố chấp bá đạo rõ ràng, nhưng tới chỗ cô rồi thì lại chẳng khác nào cậu học trò nhỏ.
Nhiếp Nhiên thầm lắc đầu, quay người đi ra phía ngoài.
“Cô đi đâu? Tôi đâu có nắm tay cô, cô chạy cái gì?” Tống Nhất Thành thấy cô đi như vậy thì còn tưởng mình làm sai gì đó khiến cô không vui.
“Không phải tôi chạy, mà là đi nghỉ ngơi.
” Nhiếp Nhiên không quay đầu lại, chỉ đáp.
Tống Nhất Thành khó hiểu hỏi: “Cô không thăm bạn cô sao? Cậu ta sẽ được đẩy ra ngoài bây giờ đây.
”
“Không cần nữa, tôi không phải là cô giáo mầm non quản lý một đống trẻ con.
” Lúc nói câu này, Nhiếp Nhiên đã ra tới ngoài sảnh cấp cứu, biến mất vào bóng tối.
Về tới khách sạn, cô tắm xong liền lên thẳng giường nằm.
Hôm nay đi đi về về thật sự quá mệt rồi, lại ngồi ở trong bệnh viện sáu tiếng đồng hồ, đầu cô đau như muốn nổ tung.
Bạn đang
Má» Äiá»u hòa, tắt Äiá»n, còn chÆ°a sấy khô tóc cô Äã chìm và o giấc ngủ.
Không lâu sau, Äá»t nhiên cô nghe thấy má»t tiếng Äá»ng rất nhá» ngoà i cá»a.
Cô biết là Hoắc Hoà nh cỠý phát ra tiếng Äá»ng Äá» mình biết anh có mặt.
Hoắc Hoà nh Äứng bên giÆ°á»ng, từ tiếng thá» của cô phán Äoán Äược cô Äã tá»nh lại, nhÆ°ng anh không ngá»i xuá»ng, chá» Äứng á» Äó nhìn nét mặt nghiêng của cô.
Nhiếp Nhiên má» mắt, trong mà n Äêm, Äôi mắt Äó sáng nhÆ° sao trên trá»i, âHôm nay Mã TÆ°á»ng Äi tìm Thiên Dạ báo thù, bá» cô ta Äánh gãy sáu cái xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n, tá»n thÆ°Æ¡ng ná»i tạng, bây giá» còn á» trong viá»n.
â
Hoắc Hoà nh ừ má»t tiếng rá»i từ từ ngá»i xuá»ng, giá»ng trầm thấp: âEm Äá»nh là m thế nà o, tôi sẽ phá»i hợp vá»i em?â
âÄược.
â Nhiếp Nhiên gáºt Äầu rá»i lại ngủ tiếp.
Hoắc Hoà nh biết hôm nay cô quá má»t nên không tiếp tục quấy rầy nữa, khẽ tiếng muá»n rá»i Äi, lúc má» cá»a thì nghe thấy Nhiếp Nhiên á» trên giÆ°á»ng nói má»t câu ngây ngô, âTôi rá»a tay rá»i.
â.