“Chào Hoắc tổng.
” Nhiếp Nhiên cung kính gật đầu, cười chào hỏi.
Hoắc Hoành mỉm cười nhìn Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới, “Gặp Cát gia nhiều lần như vậy, tôi chưa bao giờ thấy Cát gia dẫn theo thuộc hạ nữ.
Chắc hẳn nhất định là có chỗ hơn người.
”
Vừa nhắc tới Nhiếp Nhiên, Cát Nghĩa lập tức không nhịn được đắc ý, nhưng vẫn nói rất khiêm tốn: “Đâu có chỗ nào hơn người đâu, bởi vì cô ấy đã cứu mạng tôi.
” Sau khi nói xong, ông ta như nghĩ tới điều gì đó lại bồi thêm một câu: “À đúng rồi! Còn nữa, lần trước chính là cô ấy đơn thương độc mã bắt Phú Hải lại ngay giữa đám thuộc hạ, nếu không nhờ có cô ấy, chúng tôi cũng không thể bao vây diệt trừ sào huyệt của Phú Hải sạch sẽ gọn gàng như vậy được.
”
Trong lời nói của ông ta không hề lộ ra một chút yêu thích và kiêu ngạo nào đối với Nhiếp Nhiên.
“Đơn thương độc mã?” Hoắc Hoành kinh ngạc nhướng mày lên, sau đó lại nhìn Nhiếp Nhiên, “Chẳng trách Cát gia muốn để cô ấy ở bên cạnh, trợ thủ đắc lực như vậy, tôi cũng rất động tâm.
”
Câu nói cuối cùng của anh vô cùng ẩn ý.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn anh.
Dưới ánh sáng mờ tối, đôi mắt sâu thẳm kia lóe lên ánh sáng yếu ớt, ánh nến làm ngũ quan của anh càng thêm dịu dàng, nụ cười như có như không làm trái tim cô run lên.
Cát Nghĩa nghe thấy Hoắc Hoành nói thế lập tức cười lên, “Ha ha ha, Hoắc tổng thật là thích nói đùa.
Thuộc hạ của cậu toàn là tinh anh, đâu có giống như tôi, mời bao nhiêu lần mới mời được cô ấy về.
”
Cát Nghĩa nghe thì là đang khen người của Hoắc Hoành, nhưng quan trọng nhất vẫn là một câu mời bao nhiêu lần kia, ám chỉ người này là ông ta dùng thành ý mời về, không thể cướp người.
Hoắc Hoành nhận được sự nhắc nhở của ông ta bèn nhìn đi chỗ khác.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn tinh xảo đã được những phục vụ nữ xinh đẹp mang lên.
Cát Nghĩa đích thân rót một ly rượu vang đưa qua, Hoắc Hoành tuy nói nhận nhưng lại không động đến mà chỉ nhẹ nhàng lắc trong tay.
Cát Nghĩa khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói: “Hoắc tổng, tôi đã kiểm kê toàn bộ chỗ vũ khí đạn dược của đám người Phú Hải rồi, lúc nào cũng có thể giao hàng.
”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hoắc Hoành vẫn lắc cái ly trong tay giống như mê mẩn rồi, nói mà không nhìn Cát Nghĩa: “Được, hai ngày nữa tôi sẽ bảo A Báo đi nhận hàng.
”
Thấy anh không chủ động đàm phán tiếp, sau một lúc im lặng, Cát Nghĩa lên tiếng, “Vậy tiếp theo cậu còn cần bao nhiêu hàng nữa?”
Hoắc Hoành khẽ ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo ý cười, “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, chỉ cần Cát gia đưa ra thì chúng tôi sẽ mua.
Lần này, chúng tôi rất có thành ý.
”
Nói xong, anh chủ động cụng ly rồi uống một hơi hết sạch.
Cát Nghĩa cũng lập tức uống cạn ly rượu vang rồi nói tiếp: “Đương nhiên tôi biết thành ý của Hoắc tổng, có điều hàng tồn trên tay tôi cơ bản đã hết, ngay cả hàng của Phú Hải tôi cũng gộp lại đưa hết cho Hoắc tổng rồi.
”
Không đợi Cát Nghĩa nói kết luận, Hoắc Hoành đã trực tiếp nói: “Cho nên bây giờ ông không có cách nào giao hàng à?”
“Không hẳn, nhưng nếu muốn tiếp tục chuyển vận hàng hóa cho Hoắc tổng thì có thể cần chút thời gian.
”
“Ông cần bao lâu?” Hoắc Hoành thờ ơ hỏi.
.