CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (1)
“Thuộc hạ? Ha ha ha, Cát gia đã bao giờ có thuộc hạ là cô gái xinh đẹp như vậy? Nhìn còn non quá, vẫn chưa trưởng thành hả?”
Đường Lôi Hổ cười dâm dê.
Ánh mắt ông ta ngao du trên người Nhiếp Nhiên, dáng vẻ thô tục kia như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Triệu Lực dè dặt nhìn Nhiếp Nhiên, thấy sắc mặt cô không thay đổi, trong lòng càng kinh hãi, sợ cô nổi điên.
Nhiếp Nhiên nổi điên thật sự quá đáng sợ.
Lần trước tên thuộc hạ kia chỉ lắm mồm hỏi chị Thất đi đâu đã bị cô phế một cái tay, bây giờ Đường Lôi Hổ trêu đùa cô như vậy, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt đó, Triệu Lực thật sự không dám tưởng tượng Nhiếp Nhiên điên lên sẽ là cảnh tượng gì.
Cô không phải là người sẽ nhìn sắc mặt Cát gia mà làm việc.
Ông chủ Đường này đúng là tự tìm đường chết rồi.
Triệu Lực vội vàng chắn trước mặt cô, ra sức xin lỗi Đường Lôi Hổ: “Chuyện đó! ông chủ Đường, hay là ông đi vào ngồi trước đi, tôi đi xuống chọn hai bảo bối tốt nhất đi lên phục vụ ông?”
Ai ngờ Đường Lôi Hổ bực bội đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, “Được rồi, thuộc hạ gì chứ, nói thì dễ nghe, tôi không tin buổi tối Cát gia không làm gì cô.
Đi đi đi, đi vào cùng tôi.
”
Ông ta tiến lên giơ tay định bắt Nhiếp Nhiên, Triệu Lực thấy vậy vội vàng xông tới, túm lấy tay Đường Lôi Hổ, cười lấy lòng nói: “Ông chủ Đường, ông chủ Đường, đừng như vậy, đừng như vậy, cô ấy thật sự không phải là! ”
Hắn còn chưa nói hết, Đường Lôi Hổ đã cau mày đẩy hắn, đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, cười nói: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi chọn cô ấy!”
Nhiếp Nhiên cứ dửng dưng nhìn Đường Lôi Hổ đứng ở trước mặt mình như vậy.
Triệu Lực bị đẩy về phía sau ba bước đập vào lan can tầng hai, nhưng lúc nhìn thấy ý cười nhẹ trên khóe miệng Nhiếp Nhiên thì tim hắn run lên, không để ý đến phần thắt lưng bị đau nữa mà vội vàng cất bước chen vào giữa hai người bọn họ.
“Ông chủ Đường, ông đừng làm khó tôi, chị Nhiếp thật sự không phải là bảo bối, ông mà làm như vậy, Cát gia nhất định sẽ trách tôi!” Hắn đau khổ liên tục cầu xin.
Đáng tiếc Đường Lôi Hổ lại ngang ngược, ông ta nhướng mày, tức giận nói: “Tôi mặc kệ, các cậu làm chết người của tôi rồi, bây giờ tôi chọn cô gái này hạ hỏa, các người lại nói không được! Sao hả? Xem thường tôi đúng không, cố ý gây chuyện đúng không!”
Triệu Lực ra sức xua tay, sợ chọc giận Đường Lôi Hổ, “Không không không, không phải vậy, chúng tôi đâu có dám làm như vậy, chỉ có điều cô ấy thật sự không phải! ”
Thật là xui xẻo!
Sớm biết vừa rồi mình không nên ở lại đây, như vậy cho dù Nhiếp Nhiên ầm ĩ lên trời cũng không liên quan đến mình, dù sao hắn tin tưởng với năng lực của Nhiếp Nhiên, cô sẽ không chịu thiệt.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Đúng lúc hắn kêu khổ trong lòng thì nghe thấy tiếng Cát Nghĩa vang lên bên kia hành lang.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Triệu Lực nhìn thấy Cát Nghĩa giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng hô lên: “Cát gia! Ông chủ Đường khăng khăng đòi chị Nhiếp đi vào với ông ấy, khuyên thế nào cũng không được.
”
Cát Nghĩa nhìn vẻ mặt Nhiếp Nhiên, sau đó cười đi tới, nói với Đường Lôi Hổ: “Xin lỗi, ông chủ Đường, cô ấy không phải là bảo bối ở sàn đấu boxing, nếu ông muốn, tôi có thể bảo người đi gọi những cô gái kia đến cho ông.
”.