Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (4)
“Yên tâm, chuyện này không cần lo.


Cát Nghĩa nói rất chắc chắn nhưng vẫn không làm mọi người cảm thấy yên tâm.

“Nhưng chúng tôi không biết cụ thể về đối phương, cứ tùy tiện bán ra một lượng lớn vũ khí như thế, nói thật chúng tôi vẫn thấy hơi lo lắng.

Đương nhiên, không phải tôi đang mượn lý do này để tăng giá gì đâu, tôi chỉ đang sợ liệu đây có phải cái bẫy hay không? Dù sao lượng hàng hóa lớn như thế, liệu có thể khiến cảnh sát chú ý không?”
Lời của Trịnh Khúc nhận được sự đồng tình của mọi người, “Đúng thế, đúng thế, chúng tôi thích tiền thật nhưng không muốn táng cả mạng mình vào đâu.


“Cát gia, tôi cảm thấy hay là ông cứ mời người này tới đi, giá có thể chốt là 30%, nhưng chúng tôi phải gặp được người này, biết anh ta là ai, nếu không vũ khí giao ra, rốt cuộc là giao cho cảnh sát hay giao cho đồng bọn hợp tác cũng chẳng biết đâu được.


“Nói có lý lắm, con đường hợp tác lần này rộng như thế, một khi bị cảnh sát tóm thì có khác nào nhổ cỏ tận gốc đâu chứ.


Những người đó đều tự mình đưa ra ý kiến khiến Cát Nghĩa cảm thấy đầu trương phình cả lên.

Nhiếp Nhiên không ngờ đám người này đòi tiền xong lại đòi gặp người, đúng là một đám dạ dày thì bé mà muốn rắn nuốt cả voi!
Không được, Hoắc Hoành không thể ra mặt được, cảnh sát sắp tới rồi, một khi anh xuất hiện ở đây thì hết đường chối cãi mất.

Giọng Nhiếp Nhiên trở nên lạnh lùng: “Các ông đã sợ như thế thì hoàn toàn có thể làm giao dịch qua Cát gia mà, hàng của các ông giao hết cho Cát gia, sau đó Cát gia tự giao dịch với người kia là được rồi.


Đề nghị của Nhiếp Nhiên chẳng khác nào mưa rào đúng lúc làm cho Cát Nghĩa lập tức mừng như bắt được vàng: “Đúng, nếu các ông đã nghi ngờ đối phương thì chắc là có thể tin được tôi chứ?”
Nói xong, ông ta còn nhìn Nhiếp Nhiên đầy khen ngợi nữa.

Quả nhiên hôm nay không dẫn nhầm người theo.

“Cát gia, ở đây tôi coi như là người cao tuổi nhất đúng không?” Đột nhiên, một ông già ngồi phía đối diện Nhiếp Nhiên lên tiếng.

Ông ta có lẽ đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, giọng nói vẫn còn rất sang sảng.

Ông ta vừa mở miệng, Cát Nghĩa lập tức hạ thấp tư thái đi nhiều, cung kính gật đầu, “Đúng thế ạ, Lý lão.


Nhiếp Nhiên cẩn thận đánh giá người đàn ông này.

Lý lão tiếp tục nói: “Nếu tôi là người già nhất thì hôm nay tôi xin được cậy già lên mặt vậy.

Cát gia, tôi không biết cậu và đối phương đã thỏa thuận điều kiện gì, nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu được lợi nhuận của vụ làm ăn này lớn thế nào.

Cảnh sát thì luôn giám sát chúng ta chặt chẽ, lỡ như đối phương có mục đích thật thì sao?”
Cát Nghĩa lại tỏ vẻ hoàn toàn không lo lắng trước những điều này, “Cậu ta không thể nào là cảnh sát được.


Lý lão gật đầu, nương theo lời ông ta, nói tiếp: “Cho dù cậu ta không phải cảnh sát, nhưng lỡ đối phương nhăm nhe địa bàn này của chúng ta thì cậu định thế nào? Mọi người sẽ phải làm sao? Cậu đã từng nghĩ tới chưa?”
Lời này của ông ta làm cho sắc mặt Cát Nghĩa trở nên nặng nề hơn.

Liệu người kia có muốn vươn tay tới tận thành phố Z này thật không?
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt dao động của Cát Nghĩa, sắc mặt cô vẫn bình thản nhưng trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.

Sau một lát, cuối cùng, giữa tiền và mạng, Cát Nghĩa đã chọn cái sau.

“Vậy thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho đối phương, mọi người chờ một chút.


Nhiếp Nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Cát gia.


Ai ngờ, ánh mắt Lý lão ở đối diện lại trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn Nhiếp Nhiên đăm đăm không chớp mắt, đôi mắt sắc bén như thể nhìn thấu cô.

“Cô Nhiếp ngăn cản hết lần này tới lần khác là có ý gì?”
Nhiếp Nhiên rùng mình, Lý lão này không thể coi thường được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui