Đối mặt với sự khác thường của Hoắc Hoành, gương mặt nghìn năm không đổi sắc của Hoắc Khải Lãng lúc này cũng hơi u ám.
Hoắc Chử nghe thấy anh quát thì ngẩn ra, sau đó trong mắt lóe lên cực nhanh.
Hoắc Hoành có thái độ khác thường như vậy, nhất định là có vấn đề!
Anh ta không muốn gọi bác sĩ ư, vậy thì hắn càng phải tìm bác sĩ tới xem xem.
Hoắc Chử cười, sau đó làm ra vẻ khó xử nhìn Hoắc Khải Lãng, hỏi: “Ba, ba xem...”
Hoắc Khải Lãng im lặng, quan sát tình trạng của Hoắc Hoành.
Trước khi về, chú Trần đã gọi điện thoại báo cáo với ông ta về chuyện Hoắc Hoành uống thuốc số 3 và bị hộc máu, may mà kịp thời tiêm thuốc giải độc.
Hơn nữa, nghe A Lạc nói, thời gian này Hoắc Hoành rất chăm đến bệnh viện, nghe nói là đi làm phục hồi.
Nhưng...!chân anh thế nào ông ta rất rõ...
Một lúc sau, cuối cùng ông ta cũng nói, “Cứ để bác sĩ tới khám xem, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.”
Nếu như Hoắc Hoành thật sự xảy ra vấn đề thì phải biết ngay mới được.
Hoắc Hoành không thể bị Đạt Khôn khống chế.
Một khi bị khống chế thì không phải là giao dịch, mà là cả thế lực ngầm của thành phố A sẽ phải chắp tay giao cho Đạt Khôn.
Ông ta không thể giao không thế lực ngầm của thành phố A và thành phố W cho người khác, đồng thời cũng không thể tiếp tục lãng phí tâm huyết của mình cho một kẻ tàn phế.
Nếu như anh có vấn đề gì thì không cần phải tồn tại nữa.
“Nếu như có làm sao cũng có thể sớm chữa trị.” Hoắc Khải Lãng nghiêm túc nói.
Hoắc Hoành nghe được câu này, chân mày cau lại, nhìn không giống muốn đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn đáp, “Vâng, ba.”
“A Lạc, đi gọi điện thoại cho bác sĩ Dương.” Hoắc Khải Lãng phân phó.
“Vâng.” A Lạc lập tức đi ra ngoài.
Hoắc Hoành nhìn bóng lưng A Lạc rời đi, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
Anh liếc nhìn Nhiếp Nhiên.
Cô hiểu ý ngay lập tức, khẽ gật đầu một cái, muốn nhân lúc mọi người không chú ý lui ra ngoài.
Nhưng chuyện này liên quan đến toàn bộ Hoắc thị, Hoắc Khải Lãng đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ông ta phát hiện ngay ra hành động nhỏ của hai người, lên tiếng đúng lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị chuồn ra khỏi cửa: “Nghe chú Trần nói là cô đồng ý rồi?”
Nhiếp Nhiên bị điểm danh, không còn cách nào khách đành dừng lại, làm ra vẻ bình tĩnh, “Đúng thế, chú Trần có tư tưởng cấp bậc nghiêm trọng như vậy, ép tôi không thể không gia nhập.”
Hoắc Khải Lãng có vẻ rất vui, nhìn chú Trần bên cạnh, “Vậy xem ra chú Trần chó ngáp phải ruồi thu nạp được một thuộc hạ lợi hại cho tôi rồi.”
Ông ta cười nói với Nhiếp Nhiên: “Hoan nghênh cô gia nhập.”
Nhiếp Nhiên giả vờ bình tĩnh cười đáp, “Cảm ơn.”
Nhưng vẻ lo lắng mơ hồ trong mắt cô lại không qua được mắt Hoắc Khải Lãng.
Chẳng lẽ thân thể Hoắc Hoành thật sự xuất hiện vấn đề rất lớn sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta cũng cảm thấy nặng nề.
Chương 1445.2Ý ĐỒ THẬT CỦA CHÚ TRẦN
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực.
Bên ngoài gió thổi vù vù, trong phòng càng thêm yên tĩnh dị thường.
Tất cả mọi người ở đây đều có tính toán riêng, ngồi yên chờ đợi, không ai chịu rời đi trước.
Bầu không khí này kéo dài khoảng một tiếng, cho đến khi bác sĩ vội vàng chạy tới mới phá vỡ được.
“Lão gia, bác sĩ Dương tới rồi.” A Lạc ở cửa thấp giọng nói vào.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đổ dồn mắt nhìn ra cửa.
Bác sĩ Dương thấy cảnh này bị giật mình, cảm thấy hình như bầu không khí bên trong phòng khá bất thường.
Vì thế ông ta không thể không lên 200% tinh thần, cười khom người chào hỏi Hắc Khải Lãng: “Chủ tịch Hoắc.”
Hoắc Khải Lãng nói rất khách sáo, “Bác sĩ Dương, ngại quá, nửa đêm nửa hôm còn gọi anh tới.
Nửa đêm A Hoành đột nhiên khó chịu, anh vào khám xem.”
Bác sĩ Dương mỉm cười, được A Lạc dẫn vào, ân cần nói: “Chủ tịch Hoắc khách sáo quá rồi, đây là việc tôi nên làm mà.”
Ông ta vừa nói vừa đi đến cạnh giường Hoắc Hoành.
“Nhị thiếu khó chịu chỗ nào thế?” Bác sĩ Dương cung kính hỏi.
“Tôi hơi sốt thôi, uống ít thuốc đã không có vấn đề gì lớn nữa rồi, nhưng hình như ba tôi không yên tâm lắm.” Hoắc Hoành tựa vào giường, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Bác sĩ Dương nghe Hoắc Hoành nói vậy, vội vàng bảo y tá mang hòm thuốc đến, đo thân nhiệt cho anh, sau đó hỏi mấy câu theo thông lệ, “Không biết Nhị thiếu sốt mấy ngày rồi?”
Hoắc Hoành do dự nhìn Hoắc Khải Lãng và Hoắc Chử cách đó không xa, sau đó mới nói: “Từ hôm qua, có lẽ là bị cảm lạnh.”
“Có thể cho tôi xem cậu uống thuốc gì không?”
Hoắc Hoành đưa mắt ra hiệu cho Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh.
Nhiếp Nhiên lập tức lấy một hộp thuốc hạ sốt ra khỏi ngăn kéo đưa cho ông ta.
Sau khi nhìn tên thuốc, bác sĩ Dương nghiêm mặt lại, “Đây là thuốc cho người sốt cao.
Sốt nhẹ và sốt cao khác nhau, uống thuốc không thể chỉ để ý đến hạ sốt được, nếu không sẽ dẫn đến thiếu máu.
Vì lý do an toàn, Nhị thiếu, tôi cảm thấy cậu vẫn nên lấy máu xét nghiệm thì hơn.”
“Lấy máu? Không cần đâu, chỉ là sốt nhẹ mà thôi, có cần phải phiền toái như vậy không?” Hoắc Hoành từ chối.
Hoắc Chử ngồi trên sofa nghe thấy thế, cười nói: “Anh Hai, sao anh lại như trẻ con thế? Lấy máu thôi mà, không đau lắm đâu.
Vả lại bác sĩ Dương làm như thế cũng là vì lo nghĩ cho sức khỏe của anh.”
Lúc này, Hoắc Khải Lãng cũng lạnh giọng gọi, “A Hoành.”
Hoắc Hoành khẽ cau mày lại, sau đó chậm rãi giơ tay ra.
Hoắc Chử chứng kiến cảnh này mà trong lòng hả hê, khó khăn lắm mới nhìn thấy người anh trai này bị rơi vào thế khó xử.
Thật sảng khoái!
Bác sĩ Dương nhanh chóng lấy cho anh một ống máu.
Vốn dĩ ông ta định ngày mai sẽ trả kết quả xét nghiệm, nhưng không ngờ Hoắc Khải Lãng lại yêu cầu lấy kết quả ngay.
Bác sĩ Dương không hiểu tại sao lần này Hoắc Khải Lãng lại quan tâm như vậy.
Chẳng lẽ nhà họ Hoắc sắp biến động rồi à?
Là bác sĩ riêng của nhà họ Hoắc đã nhiều năm, chuyện trong nhà này, ông ta cũng biết đến bảy tám phần.
Lão gia quan tâm Hoắc Hoành như vậy, việc này nhất định có điềm báo.
Vì vậy, ông ta vội vàng bảo y tá đưa đến bệnh viện kiểm tra các chỉ số máu.
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi.
Chương 1445.3Ý ĐỒ THẬT CỦA CHÚ TRẦN
Bác sĩ Dương bị bầu không khí căng thẳng trong phòng làm cho thật sự không chịu nổi.
Ông ta chỉ mong sao điện thoại nhanh chóng đổ chuông để có thể mau rời khỏi đây.
Không biết có phải là trời cao thật sự nghe được tiếng lòng của ông ta không, sau gần bốn mươi phút đứng ngồi không yên, cuối cùng chuông điện thoại cũng vang lên.
Sau khi nghe được một loạt chỉ số huyết dịch, bác sĩ Dương đã nắm được đại khái.
Dặn dò đơn giản xong, ông ta mới cúp điện thoại.
Hai cha con nhà họ Hoắc ở bên cạnh đều nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt Hoắc Chử sáng rực rất đáng sợ.
Bác sĩ Dương nuốt nước miếng, đè nén sự sợ hãi, nói với Hoắc Khải Lãng: “Không phải vấn đề lớn gì, chắc là do tinh thần quá căng thẳng, áp lực quá lớn khiến bị sốt nhẹ thôi.”
Hoắc Khải Lãng nghe thấy thế thì hơi thả lỏng.
Mà ánh mắt Hoắc Chử thì ảm đạm đi nhiều.
Bác sĩ Dương coi như không thấy, nói với Hoắc Hoành nằm ở trên giường: “Gần đây tốt nhất Nhị thiếu nên nghỉ ngơi nhiều, cố gắng đừng để mình bị áp lực quá lớn, thả lỏng tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Chân mày Hoắc Hoành hơi dãn ra, anh từ tốn nói, “Vâng, tôi sẽ chú ý.”
“Tối hôm nay tốt nhất là sắp xếp người có thể chăm sóc ở bên cạnh, ngộ nhỡ có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.” Bác sĩ Dương tiếp tục dặn dò.
“Cảm ơn bác sĩ Dương.” Hoắc Hoành gật đầu.
“Nhị thiếu khách sáo rồi, đây là việc bác sĩ như tôi nên làm thôi.
Có điều nếu như sốt liên tục thì vẫn nên đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện, xem có phải là sốt nhẹ có tính lây nhiễm không.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Vậy...!không còn việc gì, tôi không quấy rầy Nhị thiếu và Chủ tịch Hoắc nghỉ ngơi nữa.”
“Thật sự cảm ơn bác sĩ Dương.” Hoắc Khải Lãng điềm tĩnh nói.
“Chủ tịch không cần khách sáo.”
“A Lạc, đưa bác sĩ Dương về đi.” w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Không cần không cần, tôi tự về là được rồi.” Bác sĩ Dương xua tay lia lịa, vẻ mặt sợ hãi vì được đối xử tốt.
Nhưng Hoắc Khải Lãng vẫn kiên trì nói: “Như vậy sao được, quá nửa đêm bảo anh qua đây khám bệnh, thế nào cũng nên đưa anh về mới đúng.”
“Thế này đi, để con tiễn bác sĩ Dương xuống tầng.” Hoắc Chử ngồi ở bên cạnh luôn không nói gì, lúc này đứng lên, chủ động nhận lấy chuyện này.
Sau đó hắn nói với bác sĩ Dương: “Bác sĩ Dương, mời.”
Bác sĩ Dương không lay chuyển được Hoắc Chử, chỉ đành nói: “Cảm ơn Tam thiếu.”
Hai người đi ở phía trước, A Lạc theo sau.
Ba người cùng nhau xuống tầng.
Chương 1445.4Ý ĐỒ THẬT CỦA CHÚ TRẦN
Lúc đi đến cửa, Hoắc Chử sai A Lạc đi lấy xe.
Bác sĩ Dương thấy hắn cố ý tách A Lạc ra bèn hỏi: “Tam thiếu có chuyện gì sao?”
Hoắc Chử giống như rất khó nói, ngập ngừng một lát mới lên tiếng: “Anh Hai của tôi sốt nhẹ như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Bác sĩ Dương đã sớm nhìn thấu người và chuyện trong cái nhà này, vì không muốn đắc tội bên nào nên chỉ đành giả vờ ngẩn ra, giữ lại cho mình một đường lui, “Chỉ cần không phải là sốt nhẹ có tính lây nhiễm thì cơ bản không có vấn đề gì.”
“Nhưng từ sau khi trở về anh ấy thường xuyên sốt nhẹ, có lúc cầm đồ còn không vững, nhìn rất yếu ớt.”
“Vậy sao? Nhưng từ báo cáo bệnh viện vừa gửi tới thì không có gì đáng ngại cả.”
“Thật sự không có một chút vấn đề gì sao? Một chút xíu cũng không có?” Hoắc Chử giống như không cam lòng, lại hỏi.
Bác sĩ Dương suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, “Không có vấn đề gì quá lớn, các chỉ số rất bình thường, trừ việc trong máu chứa thành phần thuốc an thần ra thì không có điều gì khác...”
Ông ta nói theo trí nhớ của mình, nhưng vẫn chưa nói xong, Hoắc Chử giống như lấy được đầu mối quan trọng gì đó, ngắt lời ông ta: “Ông nói trong máu của anh ấy chứa thành phần thuốc an thần?”
“Đúng thế.
Có điều cái này cũng không có gì, bởi vì vừa rồi cậu ấy uống thuốc hạ sốt, trong thuốc hạ sốt có thành phần an thần, cho nên kiểm tra ra trong máu thì cũng là rất bình thường.”
Hoắc Chử sững sờ.
Trong thuốc hạ sốt có thành phần an thần?
Lý do này nghe hình như rất hoàn mỹ, nhưng hắn luôn cảm thấy có vấn đề.
Hoắc Chử vừa rồi còn rất kích động, lúc này kiềm chế lại, thở phào nhẹ nhõm, “Hóa ra là như vậy, vừa rồi thật sự dọa tôi giật mình.”
“Xem ra Tam thiếu thật sự rất quan tâm Nhị thiếu.”
Ông ta không phải người mù, đâu thể không nhìn ra ánh sáng vừa lóe lên ở đáy mắt Hoắc Chử.
Nhưng đây không phải chuyện ông ta nên quan tâm, cho nên ông ta coi như không nhìn thấy, chỉ phối hợp với lời của hắn.
“Đương nhiên rồi, anh ấy là anh Hai của tôi mà!” Hoắc Chử mỉm cười trò chuyện với ông ta mấy câu, sau đó thấy không còn sớm nữa, A Lạc sẽ đón người bất cứ lúc nào, vì vậy chuyển chủ đề: “Có điều, bác sĩ Dương có thể tra giúp tôi thuốc an thần kia có thành phần là gì không?”
Bác sĩ Dương bị hắn nói như vậy, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Xem đi, ông ta biết ngay hắn đích thân đưa ông ta xuống đây là có mục đích mà!
Nhưng ông ta có nên đồng ý không?
Nói thật, ông ta không muốn bị cuốn vào sóng gió của nhà họ Hoắc một chút nào.
Ngộ nhỡ không cẩn thận sẽ bị trận đấu tranh người thừa kế này đánh cho tan xương nát thịt.
Hoắc Chử thấy ông ta không đồng ý bèn vội vàng giải thích: “À, tôi chỉ muốn xem xem những thứ thuốc đó có hại hay không, liệu có vấn đề gì với thân thể anh Hai tôi không thôi.”
Bác sĩ Dương do dự, không biết trả lời như thế nào mới có thể chu toàn chuyện này.
Hình như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bác sĩ Dương, Hoắc Chử cười nói: “Chút việc nhỏ này bác sĩ Dương không đến nỗi sẽ không giúp tôi chứ?”
“Làm sao có thể, Tam thiếu quan tâm Nhị thiếu như vậy, sao tôi có thể không giúp! Thế này đi, lát nữa tôi gọi điện thoại bảo bọn họ kiểm tra một chút là được rồi.” Nhìn ánh mắt Hoắc Chử, bác sĩ Dương biết nếu mình dám không đồng ý thì đừng mong tiếp tục lăn lộn ở thành phố A nữa.
Hoắc Chử đạt được mục đích, tâm tình lập tức khá hơn, “Vậy thì cảm ơn bác sĩ Dương, nhưng chuyện này tạm thời đừng nói cho bất cứ ai, ông biết đấy, nếu xảy ra vấn đề, tôi sợ tâm trạng anh Hai sẽ không tốt.”
Bác sĩ Dương miễn cưỡng phụ họa cười nói, “Đương nhiên, đương nhiên, tôi có thể hiểu được, sáng mai tôi sẽ gửi báo cáo tới.”
“Được, vậy sáng mai tôi sẽ ở Hoắc thị đợi mail của bác sĩ Dương.”
“Tôi nhất định sẽ gửi.”
Hai người đang nói chuyện thì A Lạc chậm rãi lái xe từ gara lên.
Hoắc Chử đích thân mở cửa xe cho bác sĩ Dương, đưa ông ta vào bên trong xe.
Bác sĩ Dương được hắn lấy lòng như vậy thì rất sợ hãi, miễn cưỡng ngồi vào bên trong xe, sau đó ôm trái tim bất an rời đi.
Chương 1445.5Ý ĐỒ THẬT CỦA CHÚ TRẦN
Trên tầng hai, sau khi dặn dò Hoắc Hoành vài câu, Hoắc Khải Lãng cũng dẫn chú Trần rời đi.
Về đến phòng, Hoắc Khải Lãng khen ngợi chú Trần, “Lần này chú làm rất tốt, có thể mượn chuyện của A Hoành ép cô ta như vậy.”
“Đại ca nói mỗi một người đều có điểm yếu của mình, tôi thấy cô ta không yêu tiền, không yêu quyền, thái độ làm người rất kiêu ngạo, cho nên mượn cơ hội này kích cô ta, xem liệu cô ta có cắn câu không.”
Hóa ra lúc ấy chú Trần hùng hổ dọa người, nhắc đi nhắc lại Nhiếp Nhiên là người ngoài là để khích cô.
Không ngờ dưới cơn thịnh nộ, Nhiếp Nhiên lại đồng ý thật.
Điều này làm ông ta rất bất ngờ, cảm thấy hình như đã quá thuận lợi.
“Cho nên tôi phải công nhận lần này chú làm rất tốt.” Đây là lần thứ ba Hoắc Khải Lãng khen ngợi rồi, chứng minh chuyện này khiến ông ta rất vui.
“Nhưng đại ca, giữ cô ta lại thế này thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Vậy chú cảm thấy thả cô ta đi, để cô ta và A Hoành âm thầm trao đổi làm việc với nhau tốt hơn, hay là để cô ta ngoài sáng, làm việc trước mắt tôi tốt hơn?”
Chú Trần đỡ Hoắc Khải Lãng đến cạnh giường, cởi áo khoác ra cho ông ta, sau đó đắp chăn lên.
“Chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết cô ta.” Chú Trần đã sớm không ưa gì Nhiếp Nhiên, đặc biệt là vừa rồi ở trước mặt mình cô ngang ngược như vậy.
Hoắc Khải Lãng ngước mắt lên, “Giải quyết? Nếu cô ta thật sự có ích cho A Hoành thì tại sao tôi phải giải quyết cô ta?”
“Cô ta thật sự không dễ khống chế.”
Hoắc Khải Lãng thâm ý nói: “Tôi không muốn khống chế cô ta, mà muốn để cho cô ta làm con dao nhọn trên tay A Hoành, hơn nữa cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén để tôi gây khó dễ A Hoành.”
Chú Trần cau mày lại, có vẻ không hiểu ý ông ta.
Hoắc Khải Lãng thấy vậy thì khẽ cười, “Lão Trần, nhiều năm như vậy chẳng lẽ chú còn không hiểu sao?”
Chú Trần ngẩng phắt đầu lên, “Đại ca, anh quyết định giao cho A Hoành rồi à?”
Hoắc Khải Lãng chậm rãi lắc đầu, “Tôi chưa hề quyết định cái gì cả, tôi chỉ nhìn xem người thắng cuối cùng là ai, ai thắng lợi người đó chính là người thừa kế của Hoắc thị.
Tôi mệt rồi, chú đi ra ngoài đi.”
Trải qua cả đêm giày vò, ông ta thật sự hơi mệt rồi.
Chú Trần gật đầu, “Vâng, vậy đại ca nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, ông ta lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Bóng đêm vẫn nặng nề như thế..