Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


Lúc này Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt rất khó coi.
Ai không biết còn tưởng là anh đang tức giận vì Hoắc Chử không mời mà tới.
Nhưng Hoắc Chử rất rõ ràng, anh đang lên cơn thèm vì nhìn thấy gói thuốc trên tay mình.
Dùng thuốc an thần để cưỡng chế cai nghiện là một chuyện vô cùng đau khổ, huống hồ bây giờ anh còn đang trong quá trình cai, nhìn thấy thứ thuốc mấy ngày nay nhớ nhung, đương nhiên cũng rất dễ phát tác.
Chỉ tiếc là ý chí của anh quá mạnh, cho nên lúc này mới không trở thành trò hề trước mặt mọi người.
Có điều, càng như vậy chắc càng khó chịu.
Lý trí tỉnh táo và khát vọng cơ thể mâu thuẫn với nhau, khiến anh bây giờ chắc chắn sống không bằng chết.
Hoắc Chử đứng ở bên cạnh anh, thưởng thức sự đau khổ anh đang phải chịu đựng.
Nhưng đúng lúc này, một người bỗng nhiên chắn mất tầm nhìn của hắn.
Trên khuôn mặt trắng nõn kia là nụ cười dửng dưng châm chọc, “Không cần Tam thiếu lo lắng.

Nhị thiếu chỉ bị sốt nhẹ thôi, nếu như lát nữa anh ấy thật sự thấy khó chịu, tôi sẽ bảo A Lạc đưa anh ấy đi.

Tam thiếu về sớm nghỉ ngơi đi, công việc của anh bề bộn, nếu như sáng ngày mai đi làm muộn thì không hay đâu.”
Trong lời cô nói không câu nào không có ý đuổi hắn đi, thuận tiện còn có ý châm chọc hắn mấy câu.
Hoắc Chử hơi cúi đầu nhìn thuộc hạ thân thiết mà trung thành với chủ nhân này, trong lòng cảm thán, anh Hai đúng là tìm được một con chó tốt cho mình.
Hắn hơi khom người, tiến tới trước mặt Nhiếp Nhiên, cười thâm thúy, “Cô chắc chắn ngày mai người đi làm muộn không phải là anh Hai của tôi chứ?”
Vẻ mặt vẫn coi như bình tĩnh của Nhiếp Nhiên lập tức cứng đờ.
Hoắc Chử thấy phản ứng của cô thì rất hài lòng, “Sốt nhẹ suốt như vậy, vẫn nên đưa đến bệnh viện khám xem.”
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, sắc mặt cũng sầm xuống khiến Hoắc Chử càng cảm thấy thú vị.
Nhất thời, hai người cứ giằng co ở cửa thang máy.
Ai ngờ lúc này Lâu Á lại đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, nghiêm túc hỏi: “Có phải Nhị thiếu vẫn chưa khỏi không?”
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, xa cách, “Cô nghĩ nhiều rồi, mấy ngày nay Nhị thiếu quá mệt mỏi, thân thể yếu ớt nên sốt nhẹ mà thôi.

Người bây giờ cô nên quan tâm là Khôn lão đại.”
Nói xong, cô phân phó A Lạc đang đẩy xe lăn: “A Lạc, anh xuống dưới đặt phòng, để Nhị thiếu tạm thời nghỉ ở khách sạn một lát.”
A Lạc rất lo lắng nói: “Không cần đến bệnh viện sao?”
Lão gia bảo hắn ở bên cạnh Nhị thiếu chính là để hắn trông nom Nhị thiếu.
Nếu như Nhị thiếu xảy ra chuyện gì, hắn sẽ khó tránh khỏi việc bị phạt.
“Anh đang chất vấn lời tôi à?” Nhiếp Nhiên chậm rãi quét mắt qua, trong mắt là sự uy hiếp tuyệt đối.
Mặc dù A Lạc biết hắn đang làm việc cho lão gia, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như lưỡi dao của cô gái này, da đầu hắn vẫn hơi tê dại.
Có lẽ chuyện lần trước cô dùng một chiêu đã suýt nữa cắt tay mình đã khắc sâu vào trí nhớ hắn.
A Lạc nhìn Nhị thiếu mang sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn, cuối cùng vẫn buông tay, đón thang máy khác đi xuống.
Chương 1453.2THẬT SỰ XUẤT HIỆN VẤN ĐỀ? - GIẤU GIẾM MÌNH?
Nhiếp Nhiên muốn tới thay chỗ của A Lạc, nhưng cô mới đi hai bước đã bị Lâu Á giữ tay lại.
Giọng cô ta nôn nóng, thái độ cũng rất mạnh mẽ, hỏi từng chữ: “Rốt cuộc có phải không?”
Nhưng Lâu Á có mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là người trong phòng thí nghiệm, cô ta không có sát khí ác liệt như Nhiếp Nhiên, thế nên Nhiếp Nhiên mới chỉ nói hai chữ “Buông ra”, Lâu Á đã run như cầy sấy.
Nhưng cô ta vẫn nghiến răng tiếp tục nói: “Cô nên biết, nếu như đến bây giờ Nhị thiếu vẫn chưa bỏ hẳn được, tương lai sẽ càng ngày càng nghiêm trọng!”
Nhiếp Nhiên ung dung hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô đang nói cái gì, sao đến một chữ mà tôi cũng không hiểu thế? Nhị thiếu chỉ bị sốt nhẹ cho nên không thoải mái mà thôi.”
Hoắc Chử nghe thấy mấy lời của Nhiếp Nhiên, không nhịn được cười lớn trong lòng.
Vở kịch này diễn đúng là hay!
“Tôi khuyên cô đừng nghĩ qua quýt cho xong chuyện, không bỏ hẳn thì cuối cùng người bị ảnh hưởng vẫn là Nhị thiếu.” Lâu Á vẫn nói với giọng nặng nề.
Lần này sở dĩ cô ta lựa chọn mạo hiểm cùng tới đây là vì muốn biết tình hình của Nhị thiếu thế nào.
Thứ trước đó cô ta cho anh dùng là để loại bỏ dược tính mãnh liệt của hai loại thuốc N6 và số 3.

Theo lý mà nói, ban đầu có hiệu quả với anh thì phải luôn có hiệu quả mới đúng.
Bây giờ thấy tình hình của Nhị thiếu thì có vẻ tác dụng của thuốc đã hết rồi, nhưng hình như chưa hoàn toàn cai được cơn nghiện.
“Đợi đã! Cai nghiện? Sao tôi lại không hiểu gì thế này, không phải là sốt nhẹ sao? Sao lại biến thành cai nghiện? Anh Hai tôi phải cai nghiện cái gì?” Hoắc Chử cười như không cười nhìn Nhiếp Nhiên, sợ bỏ qua biểu cảm tuyệt diệu nào của cô.
Lâu Á nghe thấy thế, kinh ngạc nói: “Anh không biết à? Nhị thiếu...”
“Lâu Á!”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Hoắc Chử, Nhiếp Nhiên quát lớn, dọa cho Lâu Á lập tức dừng lại.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, chữ nào cũng lạnh thấu xương, “Tôi nể tình cô là thuộc hạ của Khôn lão đại nên mới không làm gì cô, nhưng cũng mong cô thận trọng lời nói và hành động của mình, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.”
Cô dừng lại một lát, sau đó cong khóe miệng lên cười hung ác, “Tôi nghĩ chắc cô đã từng thấy tôi không khách khí rồi.”
Lâu Á bị cô nhắc nhở như vậy, nhớ lại phát súng lúc đó của cô mà rùng mình, chân nhũn ra, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, nhưng vừa vặn được Đạt Khôn đi tới sau lưng đỡ lấy.
Hôm nay hắn uống rất vui, đi cũng hơi loạng choạng.
“Lâu Á, lần này chúng ta tới bàn chuyện hợp tác, những chuyện khác không ở trong phạm vi của chúng ta, cho nên...” Hắn cố ý dừng lại, nhìn Hoắc Hoành và Hoắc Chử, tiếp tục nói: “Thang máy đến rồi, chúng ta lên tầng thôi.”
Lâu Á khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói thì Đạt Khôn đã kéo cô ta vào bên trong thang máy.
Chương 1453.3THẬT SỰ XUẤT HIỆN VẤN ĐỀ? - GIẤU GIẾM MÌNH?
Trong hành lang bỗng chốc chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Không ngờ cô Diệp bảo vệ anh Hai tôi tốt như vậy.” Giọng nói mang theo ý cười của Hoắc Chử vang lên trên hành lang trống trải.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Không phải là bởi vì câu nghi ngờ kia của Tam thiếu, mới ép tôi buộc phải làm tốt sao?”
“Nhưng mà...!rốt cuộc anh Hai tôi làm sao thế? Tôi thật sự rất lo lắng.”
Đây đúng là khiêu khích thẳng mặt.
“Nhị thiếu không sao, chỉ là sốt nhẹ thôi.

Nếu như nửa đêm anh ấy vẫn không thoải mái, tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện, chuyện này xin anh cứ hoàn toàn yên tâm.”
“Như vậy sao được, sắc mặt anh Hai thật sự là quá kém, tôi là em trai không có lý nào ngoảnh mặt làm ngơ, yên tâm về nhà được.” Hoắc Chử nói rồi rất thân thiết muốn cầm lấy tay vịn xe lăn.
Hắn còn chưa chạm vào, Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt đã giữ lấy cổ tay hắn.
“Tam thiếu, ở đây không có người ngoài, bớt diễn đi.

Anh diễn hay, không có nghĩa là người khác không buồn nôn.”
Cô cười lạnh, trực tiếp hất tay Hoắc Chử ra, trong lời nói lộ rõ sự chán ghét khiến Hoắc Chử muối mặt, nụ cười trên môi tắt lịm, ánh mắt cũng trở nên rét lạnh.
“Cô biết cô đang nói chuyện với ai không?”
Nhiếp Nhiên bật cười, nói với giọng đầy châm chọc và khinh thường, “Sao thế? Anh muốn nói với chủ tịch Hoắc à? Mách lẻo là chuyện trẻ con mới làm.”
Hoắc Chử khoanh tay, giống như đang quan sát, đột nhiên lại nhếch miệng cười, “Không phải là cô Diệp sợ tôi nói tình hình của anh Hai tối nay với ba, cho nên lúc này mới cố ý khích tôi, để tôi đừng nói đấy chứ?”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi cứng lại giống như bị vạch trần, sau đó khôi phục như bình thường, “Sao tôi phải sợ cơ chứ? Nhị thiếu chỉ sốt nhẹ mà thôi, ai mà chẳng có lúc ốm, chuyện này rất bình thường.”
“Vậy sao? Nếu như thật sự là sốt nhẹ thì không sao, chỉ sợ việc sốt nhẹ này không phải bình thường, như vậy thì không tốt đâu.” Hoắc Chử cười vô cùng rạng rỡ.
“Tam thiếu nghĩ nhiều rồi, sốt nhẹ chính là sốt nhẹ, ở đâu ra mà không bình thường.”
“Thật không?” Hoắc Chử cười gian xảo.
Đing! Cái thang máy khác mở ra.
A Lạc đã đặt phòng xong đi từ bên trong ra.
“Tam thiếu còn có việc gì nữa không? Nếu không có, chúng tôi lên tầng trước đây, dù sao Nhị thiếu cũng không được thoải mái.” Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, lạnh mặt nói rồi đẩy Hoắc Hoành vào trong thang máy.
A Lạc mới tới nên không biết giữa bọn họ đã có chuyện gì, chỉ gật đầu với Hoắc Chử, sau đó cũng định đi vào theo, nhưng còn chưa kịp đi vào đã bị Nhiếp Nhiên ngăn lại.
Cô rút thẻ mở cửa phòng khách sạn trong tay A Lạc ra, nói với hắn: “Hôm nay Tam thiếu uống nhiều rượu, lại không dẫn theo ai, anh đưa Tam thiếu về đi.”
“Nhưng...” A Lạc còn chưa kịp nói xong, Nhiếp Nhiên đã đẩy Hoắc Hoành tiến vào thang máy, ấn số tầng.
Hoắc Chử đứng ở bên ngoài thang máy cười đút hai tay trong túi quần, nhân lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nói: “Nếu như cô khăng khăng anh ấy chỉ là không thoải mái, vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa.

Hy vọng sáng ngày mai anh Hai vẫn có thể đến công ty đúng giờ.”
Chương 1453.4THẬT SỰ XUẤT HIỆN VẤN ĐỀ? - GIẤU GIẾM MÌNH?
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đi thẳng xuống dưới.
Điểm đặc biệt của khách sạn này là phòng VIP không phải trên tầng thượng mà là ở tầng thấp nhất.
Phía dưới yên tĩnh, thần bí, lại thêm hiệu quả cách âm cao, khiến người thành phố A cùng với người giàu có vùng lân cận đều thích đến đây, khiến cho phòng ở nơi này nghìn vàng khó có.
Thang máy nhanh chóng xuống đến nơi, Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành vẫn duy trì dáng vẻ vừa rồi, cô khẽ đẩy một cái.
Ai ngờ anh không có bất cứ phản ứng nào, làm cho cô cảm thấy kỳ lạ.
Cô cúi đầu nhìn anh, mặt lập tức biến sắc.
Lúc này Hoắc Hoành đang nhắm chặt hai mắt, môi tái nhợt, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Đây không phải là diễn, mà là thật!
“Hoắc Hoành? Hoắc Hoành!” Nhiếp Nhiên vừa gọi vừa lay anh.
Hai ngày nay tim anh không bị đập nhanh nữa, cộng thêm việc anh luôn nói mình không sao, cũng rất ít uống thuốc nên cô cũng buông lỏng.
Nhưng không ngờ phản ứng của anh lại dữ dội như vậy.
Hoắc Hoành được cô gọi mấy lần, cuối cùng mở mắt ra, ánh mắt tan rã từ từ tập trung lại.

Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên ở trước mặt, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, muốn trấn an cô, “Anh không sao...!Đừng lo lắng...”
Nhiếp Nhiên thấp giọng mắng, “Đáng chết, tại sao anh phải giấu em!”
Hai người cùng ra cùng vào, trừ buổi tối anh tắm ra, những lúc khác cơ bản đều ở bên nhau.

Nhưng anh vẫn có thể giấu mình kín kẽ đến thế, đúng là không thể không bội phục!
Đing! Thang máy vang lên.
Nhiếp Nhiên vội vàng đẩy anh ra, sau đó dựa theo số cửa trên thẻ đưa anh vào.
Vừa đóng cửa, cô lập tức rót cho Hoắc Hoành một cốc nước ấm, sau đó lấy thuốc mình luôn mang theo ra.
“Mau, uống thuốc đi.” Cô giục anh.
Hoắc Hoành nhìn hai viên thuốc trong tay cô rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần, anh không muốn...!tiếp tục uống thuốc này nữa...”
“Thuốc này có vấn đề à?” Nhiếp Nhiên thấy anh thế này rồi mà vẫn từ chối chữa trị thì vô cùng lo lắng.
“Không biết, nhưng anh không muốn uống...!anh không thể nào chắc chắn...!liệu Hoắc Khải Lãng có làm gì anh không...” Hoắc Hoành dựa vào xe lăn, nhìn rất yếu ớt, nói chuyện cũng thở hổn hển.
Chắc chắn chú Trần đã nói chuyện anh bị nghiện cho Hoắc Khải Lãng, vì thế anh mới tới bệnh viện của Hoắc thị kiểm tra toàn diện để gián tiếp chứng minh với Hoắc Khải Lãng thân thể mình không có vấn đề.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe kia, chắc chắn lúc mình còn chưa nhận được thì đã được chuyển tới máy tính của Hoắc Khải Lãng rồi.
Còn sau khi ông ta thấy mình dùng thuốc chữa bệnh tim đập nhanh sẽ nghĩ gì, anh cũng không biết được.
Hoắc Khải Lãng có bản tính đa nghi, hơn nữa dục vọng khống chế cực mạnh, cho nên cho ông ta thật sự làm gì cũng không lạ.
Chương 1453.5THẬT SỰ XUẤT HIỆN VẤN ĐỀ? - GIẤU GIẾM MÌNH?
“Vậy bây giờ em đưa anh đi khám.”
Nhiếp Nhiên cau mày, muốn đỡ anh lên, nhưng lại bị Hoắc Hoành lắc đầu từ chối, “Một khi anh bước ra khỏi cái cửa đó, vở kịch này sẽ kết thúc.

Đạt Khôn và Hoắc Chử sẽ biết không phải anh phát tác cơn nghiện, mà là do tim đập nhanh sau khi đã giải trừ được thuốc.”
“Vậy anh định cứ chịu thế này mãi à?” Nhiếp Nhiên nhìn mồ hôi lạnh chảy từ thái dương anh xuống, hiển nhiên tình hình không ổn lắm.
Phải nói là còn tệ hơn hai ngày trước.
“Sớm muộn cũng phải rời khỏi những thứ thuốc này, bắt đầu từ hôm nay là được rồi.” So với Nhiếp Nhiên nóng lòng, Hoắc Hoành tỏ ra rất ổn định.
Nhiếp Nhiên biết anh chống đỡ một mình nhiều năm như vậy nhất định là có suy tính của mình, vì vậy không cố ép nữa.

Cô đẩy anh đến cạnh giường, ôm eo anh từ từ đỡ anh lên.
“Không chịu được thì nói với em.”
Hoắc Hoành nằm ở trên giường toét miệng cười, “Yên tâm, chỉ là...!tim đập nhanh...!mà thôi, anh chịu...!được...”
Vì muốn anh có thể nằm thoải mái, cô tăng nhiệt độ trong phòng, tháo kính, cởi Âu phục rồi đắp chăn cho anh.
Xong xuôi, Nhiếp Nhiên ngồi cạnh giường nhìn anh, không rời một bước.
Hoắc Hoành nằm ở trên giường, nhắm hai mắt co rúc trong chăn, nhìn không mạnh mẽ như bình thường mà hơi giống trẻ con.
Đặc biệt là lúc anh nhắm mắt còn nắm tay cô không buông.
Bên trong phòng yên lặng không một tiếng động.
Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt Hoắc Hoành, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi trên trán cho anh.
Cứ như vậy khoảng ba tiếng, cuối cùng sắc mặt Hoắc Hoành đã dần dần chuyển biến tốt.
Tỉnh dậy, thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh giường mình, anh khẽ cười với cô.
“Anh thấy thế nào rồi?” Nhiếp Nhiên lo lắng hỏi.
Hoắc Hoành nắm chặt tay cô, “Không sao, tất cả đều ổn.”
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh không giống như đang nói dối, lập tức thả lỏng, “Anh đói không, có cần em gọi đồ ăn không?”
“Anh không đói.”
“Vậy uống nước nhé, chảy nhiều mồ hôi như vậy, chắc chắn cơ thể mất nhiều nước lắm.” Nhiếp Nhiên buông tay, đi rót cho anh một cốc nước.
Hoắc Hoành chống nửa người lên, uống hết cốc nước trong tay cô.
“Anh uống nữa không?” Nhiếp Nhiên hỏi một câu, thấy Hoắc Hoành lắc đầu, lại hỏi tiếp, “Vậy chúng ta có thể nói chuyện chính rồi chứ?”
Dưới ánh đèn màu vàng, nụ cười của cô vô cùng ấm áp.
Hoắc Hoành ngẩn ngơ, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Nhưng ai ngờ anh vừa gật đầu xong, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức sầm xuống, “Tại sao lại lừa em nói thân thể vẫn ổn, còn giấu em kĩ như vậy?”
Từ lúc mặt cô biến sắc, Hoắc Hoành đã cảm thấy không ổn rồi, sau đó anh che ngực, cau mày nói, “Anh vẫn cảm thấy không thoải mái...”
Nói rồi, anh định nằm xuống.
Chương 1453.6THẬT SỰ XUẤT HIỆN VẤN ĐỀ? - GIẤU GIẾM MÌNH?
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có dễ qua mặt như vậy, cô gắt nhẹ, “Hoắc Hoành!”
Thấy không qua mặt cô được, Hoắc Hoành chỉ có thể bò dậy, “Không phải em cũng có chuyện giấu anh sao?”
“Em giấu anh cái gì?”
Hoắc Hoành cười như không cười nhìn Nhiếp Nhiên, trong mắt là vẻ đã sớm nhìn rõ tất cả, “Tối hôm nay Hoắc Chử có thể tới, là kiệt tác của em đúng không?”
Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra.
Không ngờ anh lại có thể nghĩ tới nhanh như vậy.
“Đúng vậy, hắn muốn tra, em sẽ trực tiếp đưa người đến trước mặt hắn, tránh cho hắn phải hỏi từng người, như vậy cũng có thể tiết kiệm thời gian.” Cô thản nhiên đáp.
“Vậy tại sao em không thương lượng với anh?” Hoắc Hoành đổi khách thành chủ chất vấn.
Một người gian xảo như tiểu hồ ly, một người âm hiểm như chó sói lớn, hai người đối đầu nhau dĩ nhiên là kỳ phùng địch thủ.
“Còn anh cũng không thương lượng với em đã lừa em rồi.” Nhiếp Nhiên tỏ ra không yếu thế.
Mà trên thực tế Hoắc Hoành đang chờ cô không cam lòng yếu thế, cho nên anh thuận thế nói: “Chúng ta hòa nhau.”
Nhiếp Nhiên lập tức phản ứng lại.
Mẹ kiếp! Tên này lại bẫy mình!
Hai chuyện này có thể hòa nhau à?
Cô tính kế phía sau đưa người qua đó, cùng lắm chỉ có thể là tự tiện hành động, cho dù có gì ngoài ý muốn thì cũng không làm hại bất cứ ai.
Nhưng anh thì khác!
Đây là vấn đề sức khỏe, nếu anh còn giấu giếm sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Huống hồ tình trạng sức khỏe của anh biến thành như vậy, có quá nửa nguyên nhân là vì cô.
Nếu như sau này sức khỏe của anh thật sự xuất hiện tình trạng không thể cứu vãn nổi, vậy có phải anh định khiến cô nợ anh cả đời không?!
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh, hiển nhiên là đã tức giận.
Cô không thích nợ ai, như vậy cô sẽ có cảm giác liên lụy.
Ngoại trừ sai lầm với Cổ Lâm ra, cô thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ đó lần thứ hai nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui