Hoắc Hoành vốn mượn cơ hội này qua loa cho xong, nhưng ai có thể ngờ không qua loa được, hình như càng khiến cô không vui hơn.
Anh khẽ thở dài, “Anh không muốn em áy náy, cho nên mới giấu.”
Bởi vì biết tính cô và cả cách làm việc của cô, anh sợ mỗi lần mình phát tác sẽ khiến cô áy náy, cho nên anh mới nói mình ổn.
Khi đó Cổ Lâm gặp chuyện, cô đã khó chịu thế nào, anh đều thấy cả, và cũng vô cùng đau lòng vì cô.
Anh không hy vọng thấy cô có ánh mắt bi thương đó lần thứ hai.
Nhiếp Nhiên nghe thấy lời nói chân thành của anh thì tim khẽ run lên, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho anh, “Vậy bây giờ thì sao, không phải là vẫn bị em phát hiện à? Giấu giếm như vậy có ý nghĩa sao? Như vậy chỉ sẽ khiến em càng áy náy, lo lắng hơn mà thôi!”
Hoắc Hoành cúi đầu không nói một lời, nhưng lúc nghe thấy năm chữ cuối cùng, anh ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt đen láy sáng lên, giống như sao trên trời.
Anh không nghe nhầm chứ? Lo lắng? Cô gái này nói lo lắng?!
“Em nhắc lại lời vừa rồi lần nữa đi.” Anh chống người lên, vẻ mặt mong đợi.
“Muốn nghe à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Hoắc Hoành dùng sức gật đầu.
“Vậy sau này còn giấu em, lừa em nữa không?”
Hoắc Hoành giống như người bạn nhỏ ngoan ngoãn lắc đầu, “Sau này không dám nữa.”
Nhiếp Nhiên thấy anh giả vờ ngốc như trẻ con, cuối cùng vẫn không trách móc anh nữa.
Thật ra cô còn có thể trách cái gì?
Người đàn ông này nghĩ cho cô như vậy, cô đã không còn gì để nói rồi.
Cô nâng mặt anh lên, hôn nhanh lên khóe miệng anh một cái, “Em cảm thấy hành động sẽ thuyết phục hơn lời nói.”
Hoắc Hoành ngẩn ra, sau đó niềm vui ập đến, đến cuối cùng anh ngã lên giường, nhìn hơi ỉu xìu.
“Sao thế, tim lại đập nhanh à?” Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh lại không được bình thường, lo lắng hỏi.
“Không phải.” Hoắc Hoành vùi mặt vào trong gối, giọng nói buồn bực truyền ra, “Tại sao lần nào em cũng dụ dỗ anh lúc thân thể anh đang yếu ớt thế?”
Giọng anh nghe vô cùng ấm ức và đáng thương.
Nhiếp Nhiên bật cười, “Em dụ dỗ anh lúc nào?”
“Lần nào cũng thế.” Giọng Hoắc Hoành nghe vẫn ấm ức như cũ.
Nhiếp Nhiên thật sự không nói nổi, sử dụng đòn sát thủ, “Vậy thì lần sau không hôn nữa.”
Quả nhiên Hoắc Hoành đang vùi mặt trong gối nghe thấy câu này lập tức nhảy ra, chính nghĩa từ chối: “Không được!”
“Vậy thì nghỉ ngơi tử tế cho em, tranh thủ sớm ngày bình phục.” Nhiếp Nhiên chỉnh chăn cho anh rồi nói.
Nhưng Hoắc Hoành lại vén một góc chăn ra, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, mời mọc: “Nằm cùng anh đi.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, trả lại y nguyên lời anh vừa nói cho anh, “Đừng, kẻo đến lúc đó anh lại nói em dụ dỗ anh, vậy anh sẽ ấm ức, giày vò lắm.”
Hoắc Hoành không để ý, giơ tay kéo cô, “Bây giờ sắp đến trung tuần tháng mười hai rồi, anh tin sẽ nhanh chóng kết thúc ngày tháng giày vò này thôi.”
“Anh lại còn đếm ngày à?” Nhiếp Nhiên vốn định thuận thế nằm xuống, nhưng nghe thấy anh nói thế, ngẩn ra ngồi ở cạnh giường.
“Dĩ nhiên, anh dựa vào việc đếm ngược này để chống đỡ đây.”
Chương 1454.2DỤ DỖ - KỊCH HAY MỞ MÀN
Nếu như không thể giải độc, không thể chịu đựng thì tương lai của anh và Nhiếp Nhiên chỉ là suy nghĩ viển vông.
Khó khăn lắm anh mới đi được tới ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có tư cách nhập học, anh không thể từ bỏ, cũng tuyệt đối không thể nào từ bỏ!
Nhiếp Nhiên nghiêm túc nói: “Nếu như vậy thì em cảm thấy hoàn toàn có thể lùi lịch lại nhỉ?”
“Tại sao?” Hoắc Hoành khẽ cau mày lại.
“Bởi vì như vậy nói không chừng anh có thể chịu được mãi, sau đó sống thọ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô cùng nghiêm túc, mà Hoắc Hoành sau khi nghe xong mới phát hiện mình bị trêu chọc, vì vậy nghiến răng ken két giơ tay đè cô xuống giường.
Nhiếp Nhiên khẽ cười, nói đùa: “Thật đấy, không tin anh có thể thử xem, tiềm năng của con người vô cùng lớn.”
“Bỏ đi, sống một mình không có ý nghĩa, phải có em bầu bạn mới vui.” Hoắc Hoành ôm cô thật chặt, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế, khẽ cong khóe miệng lên.
Sau đó cô yên tĩnh nằm trong lòng anh, một tay đặt lên eo anh.
Hai người mặt đối mặt yên tĩnh ôm nhau như vậy, qua một lúc lâu, cái tay đặt trên eo Hoắc Hoành dịch lên trên ngực anh.
Bàn tay mang theo độ ấm kia cách lớp áo sơ mi lông cừu đặt lên trái tim anh.
“Tim anh thật sự không có vấn đề gì chứ?” Trong căn phòng mờ tối, giọng Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng vang lên.
Bàn tay ôm eo Nhiếp Nhiên siết chặt lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Hoắc Hoành truyền tới, “Em có biết là đối với em, từ trước đến giờ anh đều không có ý chí không?”
Nhiếp Nhiên đang vuốt ve ngực anh dừng tay lại, sau đó ngẩng đầu lên, “Ý chí của anh đã rất mạnh rồi.”
Với tình hình lúc đó mà anh vẫn có thể nhịn được thì đã là chuyện người bình thường không thể làm được.
“Thật ra thì phương diện khác anh cũng không yếu.” Hoắc Hoành đột nhiên ám chỉ trêu cô.
Nhiếp Nhiên giơ một ngón tay ra vẽ vòng tròn trên ngực Hoắc Hoành rồi ngẩng đầu lên, “Ồ vậy sao? Nói miệng không bằng chứng, hay là thử xem?”
Vừa dứt lời, cô đã le lưỡi ra khẽ liếm vào yết hầu anh.
Trong nháy mắt đó, thân thể của anh căng cứng lên, một tiếng hít mạnh truyền ra từ cổ họng anh.
Nhiếp Nhiên thấy phản ứng của anh, không nhịn được cười ha ha.
Hoắc Hoành cảm thấy mình bị đùa giỡn rồi!
Anh than thở, tại sao mình lại yêu cô gái tinh quái như vậy chứ?
Các cô gái khác nghe thấy thế nếu không thẹn thùng thì cũng căng thẳng, cô gái này thì hay rồi, ỷ vào việc mình còn là vị thành niên mà làm bậy với anh.
May mà anh huấn luyện ở đơn vị nhiều năm, sức kiềm chế coi như tương đối tốt, nếu không sẽ bị ép điên rồi làm sai mất!
Chương 1454.3DỤ DỖ - KỊCH HAY MỞ MÀN
“Thế nào, còn muốn tiếp tục không?” Nhiếp Nhiên được anh ôm vào lòng, rất hài lòng với phản ứng của anh lúc này.
Hừ!
Thật sự nghĩ cô là con cọp không phát uy à, lần nào hai người ở riêng với nhau, người này cũng tranh thủ ôm hôn cô.
Một lần hai lần, cô cũng nhịn.
Nhưng nhiều lần thì cảm thấy phiền.
Huống hồ cô là một người không thích bị người khác đến gần.
Có thể cho anh đến gần ôm hôn đã là nhượng bộ rồi, nhưng người này lại càng lúc càng làm tới.
Ai có thể chịu được rõ ràng là một người đàn ông nhưng lại giống như một con chó lớn nằm bò trên vai mình, vừa ngửi vừa hít, cọ chỗ này, sờ chỗ kia.
Không chặt cái móng vuốt của anh, Nhiếp Nhiên đã cảm thấy mình quá từ bi rồi.
“Không nói gì, em coi như anh ngầm thừa nhận nhé?” Lần này Nhiếp Nhiên quyết đánh trả, cái tay không an phận đặt trên ngực anh chậm rãi vẽ hết vòng này đến vòng khác.
Dáng vẻ ám thị của cô khiến Hoắc Hoành tức giận.
Còn tiếp tục nữa thì anh sẽ vỡ mạch máu mất!
Anh ấn đầu Nhiếp Nhiên vào lòng mình, hung dữ nghiến răng nói hai chữ: “Ngủ đi!”
“Ha ha...!ha ha...!ha ha ha...” Tiếng cười của Nhiếp Nhiên dần dần vang lên trong lòng anh, sau đó ngay cả cơ thể cũng hơi run rẩy.
Người này lần nào cũng chỉ dám nói mồm, nếu thật sự đi đến vạch giới hạn, anh sẽ bị dọa căng cứng người, không dám nhúc nhích.
Hoắc Hoành vốn dĩ giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghe thấy tiếng cười giòn tan trong lòng thì sự oán giận đã phai đi mất.
Anh buông lỏng tay ra.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được, lại khẽ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt cô vẫn mang theo ý cười, dưới ánh sáng mờ tối, đôi mắt cô sáng trong khiến tim anh rung động.
Hoắc Hoành dãn chân mày ra, giống như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Anh không mang theo bất cứ suy nghĩ gì, chỉ đơn thuần hôn khẽ một cái.
Nhiếp Nhiên vẫn cười, dường như là đang đợi bước tiếp theo của anh.
“Sau này nếu có thể ngày ngày thấy em cười như vậy thì tốt.” Trong không gian u tối, giọng anh trầm thấp vang lên.
Nhiếp Nhiên thu lại ý cười ở khóe miệng, nói: “Không phải ngày nào em cũng cười sao?”
Hoắc Hoành lắc đầu, ôm cô chặt thêm, “Anh nói là nụ cười vui sướng không lo buồn gì thế này cơ.” Dừng một lát, giọng nói cuốn hút của anh lại vang lên bên tai cô, mang theo ý hứa hẹn, “Sau này anh sẽ bảo vệ nụ cười này.”
Nhiếp Nhiên bị anh ôm chặt, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm trên người anh.
Nghe anh hứa, nói không có cảm động là không thể.
Cảm giác lạ lẫm đó khiến cô cảm thấy hốt hoảng.
Cô theo bản năng lại muốn trốn tránh một lần nữa rồi cố ý chuyển chủ đề, “Nói thật, anh không khó chịu à?”
Chương 1454.4DỤ DỖ - KỊCH HAY MỞ MÀN
Hoắc Hoành không được đáp lại, lại còn bị trêu chọc nên thở hổn hển: “Ừm, không khó chịu.”
Anh lại tăng thêm lực tay, giống như đang trừng phạt cô.
“Nhưng em khó chịu.” Nhiếp Nhiên nhỏ giọng nói.
“Ừ.”
Đương nhiên Hoắc Hoành biết cô khó chịu, nhưng vẫn không buông lỏng tay.
Hai tay Nhiếp Nhiên siết chặt cổ áo anh rồi ngẩng đầu lên, “Em nói là… anh chọc em rất khó chịu.”
Sau khi nói xong câu nói nhẹ nhàng đó, cô còn rất cố ý dịch qua rồi cọ nhẹ dưới người anh một cái.
Từ lúc bị cô liếm, Hoắc Hoành đã sớm có phản ứng nhưng vẫn cố nhịn, sau đó khó khăn lắm mới hòa hoãn lại, ai ngờ cô cọ như vậy, sắc mặt anh lại thay đổi.
Gương mặt anh tuấn như điêu khắc của anh vặn vẹo, đồng thời lại hít một hơi một lần nữa.
Anh không dám cử động, cơ thể gầy gò căng cứng thành một đường thẳng.
Sau khi thở dốc mấy hơi liên tục, anh nghiến răng gằn từng chữ: “Em thật sự muốn ép anh điên à?”
“Là em đang dạy anh, ra ngoài lăn lộn thế nào cũng phải trả giá.” Nhiếp Nhiên đắc ý nói.
Hoắc Hoành tức giận cắn nhẹ lên mũi cô, “Em đợi đó cho anh.”
“Được, em đợi.” Nhiếp Nhiên yêu kiều đồng ý nhưng không làm động tác gì quá đáng nữa.
Cô ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh anh, đợi hơi thở của anh bình ổn lại.
“Vui chưa?” Hoắc Hoành dần dần hòa hoãn lại, thấy khóe miệng cô khẽ cong lên, tức giận trợn mắt lườm cô.
Cô gái này đúng là cần phải dạy dỗ tử tế mới được.
Nếu anh không dùng sức kiềm chế để dằn xuống thì vừa rồi cô gái này đã bị anh ăn sạch sẽ rồi.
“Ừm, rất vui.” Nhiếp Nhiên được đằng chân lân đằng đầu cười nói.
Hoắc Hoành vừa tức vừa không làm gì được cô, thật sự muốn vỗ lên mông cô mấy cái.
Nguồn:
Sau khi thành công tránh thoát lời tỏ tình của anh, Nhiếp Nhiên không giày vò anh nữa mà chỉ yên tĩnh nằm ở đó.
Trong căn phòng tĩnh lặng, thời gian chậm rãi trôi qua.
Chương 1454.5DỤ DỖ - KỊCH HAY MỞ MÀN
Bên trong một căn phòng VIP khác, Đạt Khôn đang ngồi nhìn suối nước nóng ngầm cạnh cửa sổ sát đất.
Hắn cầm một cái ly đế cao trong tay, thờ ơ lắc ly.
“Cô chắc chắn hắn vẫn chưa bỏ được hoàn toàn?”
Bên trong căn phòng, đèn sáng trưng.
“Nhìn tình hình của anh ta hình như là thế.” Lâu Á đứng ở bên cạnh cung kính trả lời.
“Nhìn tình hình của hắn?” Đạt Khôn cười lên, “Vậy theo cô nghĩ thì sao?”
Lâu Á trầm mặc mấy giây, sau đó nói: “Nếu như dựa theo liều lượng thuốc của tôi, chắc đã loại bỏ hoàn toàn rồi.”
“Ồ? Vậy không phải là rất lạ sao?” Nụ cười của Đạt Khôn càng sâu thêm.
Lâu Á nghiêm túc hỏi: “Anh cảm thấy có thể là anh ta đang diễn à?”
“Diễn hay không diễn đến lúc đó sẽ biết, không vội, dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây một khoảng thời gian nữa, cứ xem xét thêm đi.” Đạt Khôn khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly.
“Anh định chuyển hướng lên Tam thiếu à?”
“Không, chờ thêm đã.” Đạt Khôn nghịch ly rượu, khóe miệng mang theo ý cười, lời nói không nhanh không chậm.
Lâu Á không hiểu rốt cuộc Đạt Khôn muốn xem xét điều gì?
Hàng sắp đến cảng rồi, đến lúc đó chẳng lẽ muốn để toàn bộ hàng trên bến tàu à?
Nếu như tra được, bọn họ nhất định phải chết.
“Phải đợi sao? Chúng ta không có nhiều thời gian.” Lâu Á nói.
Đạt Khôn cười lạnh, “Với điệu bộ của Hoắc Chử hôm nay, hắn sẽ để cho tôi và Hoắc Hoành bình an vô sự tiến hành giao dịch sao? Không có được tất nhiên sẽ hủy đi, đây là phương pháp tốt nhất trong đấu tranh.
Tôi tới để kiếm tiền, không phải là tới chơi mạng, cần gì phải thành vật hy sinh trong trận đấu tranh của hai anh em bọn họ.”
“Vậy phải chờ tới khi bọn họ kết thúc đấu tranh à? Như vậy sẽ phải đợi rất lâu.” Lâu Á cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian.
Hoắc Chử ngồi ở vị trí kia, không chỉ tùy tiện là có thể đánh bại được.
“Không, sẽ không đâu, tôi tin tưởng sự xuất hiện của tôi sẽ là trận đấu cuối cùng của bọn họ.” Đạt Khôn nói chắc chắn.
Hoắc Chử thông minh, mà Hoắc Hoành cũng vậy.
Cho nên quyết đấu giữa người thông minh thường là chiêu nào cũng là đòn trí mạng.
“Nhưng Nhị thiếu đã bị đá ra khỏi Hoắc thị rồi.” Lâu Á nhắc nhở Đạt Khôn.
Trừ con đường này của Đạt Khôn ra, Hoắc Hoành không có năng lực gì đi đấu với Hoắc Chử nữa.
Cho nên Hoắc Hoành thua chính là chết, còn Hoắc Chử thua thì vẫn còn có thực lực có thể tiếp tục đấu.
So sánh như vậy, rất rõ ràng phần thắng của Hoắc Chử lớn hơn.
Nhưng Đạt Khôn lại không cho là thế, “Chỉ bằng việc Hoắc Hoành có thể tiêu diệt Hoắc Mân thì cho dù hắn không có gì cả, cũng có năng lực liều với Hoắc Chử một lần.”
Hoắc Mân là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Hoắc, Hoắc Hoành có thể động đến cái cây đại thụ này, hiển nhiên năng lực không hề tầm thường.
Rốt cuộc cuối cùng ai chết trong tay ai, vẫn còn là một ẩn số.
“Thật ra tôi rất hy vọng Nhị thiếu có thể thắng, hơn nữa còn hy vọng...”
Hắn chưa nói hết thì đã uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, trên môi là nụ cười khoa trương mà tính toán.
Dưới bóng đêm, ba người đàn ông mỗi người ôm một tâm tư riêng.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Chương 1454.6DỤ DỖ - KỊCH HAY MỞ MÀN
Sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Nhiếp Nhiên phát hiện mình lại bị anh ôm suốt một đêm.
Vốn dĩ hôm qua cô định đợi anh ngủ rồi sẽ rời khỏi người anh.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, có lẽ là quá mệt nên cô đã thiếp đi trong lòng anh.
Nhìn Hoắc Hoành dường như vẫn còn đang ngủ say, Nhiếp Nhiên giơ tay ra muốn chạm vào mặt anh.
Đầu ngón tay của cô vừa mới chạm vào, đôi mắt vốn đang nhắm chặt đã mở ra.
Trong đôi mắt vừa tỉnh ngủ của anh hơi mơ màng, sau khi xác định người trước mặt là ai, anh mới cười thoải mái.
“Muốn sờ mặt anh à?” Hoắc Hoành cầm tay cô đặt lên má mình, “Thế nào, cảm giác thế nào?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Sau đó cô rút tay lại rồi áp lên trán anh.
Mỗi lần tim đập nhanh anh sẽ bị sốt, cho nên đây cũng là nguyên nhân tối hôm qua cô luôn nằm ở bên cạnh để có thể thuận lợi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Hoắc Hoành thấy cô quan tâm mình thì không thể thu lại được ý cười ở khóe miệng.
Nhiếp Nhiên cứ xoa trán anh trong khi anh ngẩn ra như vậy, sau khi xác định anh không sốt, cô mới rụt tay về.
“Không còn sớm nữa, dậy thôi.”
Cô quay người định xuống giường, lại bị Hoắc Hoành kịp thời kéo lại.
“Không gấp, nằm một lúc nữa đi.” Hoắc Hoành ôm cô, dáng vẻ lười biếng.
Nhiếp Nhiên giãy mấy cái, không có cách nào thoát ra được, lúc này mới u ám nói: “Em thấy anh đã quên chuyện tối hôm qua rồi.”
Quả nhiên cánh tay đang ôm eo cô khựng lại, sau đó không tình nguyện buông ra, rụt lại.
Nhiếp Nhiên có được tự do khẽ hừ một tiếng, nhảy từ trên giường xuống.
Cô vào phòng tắm rồi đánh răng rửa mặt, sau đó Hoắc Hoành cũng đi vào.
Đến khi anh đánh răng rửa mặt xong, lúc chuẩn bị mặc Âu phục thì đồ ăn sáng đã được đưa đến.
Lúc hai người ăn sáng trong phòng, Hoắc Hoành thân thiết bóc trứng gà đưa cho cô.
Nhiếp Nhiên nhận lấy quả trứng vừa ăn vừa hỏi: “Tối hôm nay phải tiếp Đạt Khôn không?”
“Em cảm thấy Hoắc Chử sẽ cho anh và Đạt Khôn tiếp xúc nữa sao?”
Đương nhiên là không rồi.
Nhiếp Nhiên trả lời chắc chắn trong lòng.
Tối hôm qua Hoắc Chử tới là muốn thăm dò xem rốt cuộc Hoắc Hoành nghiện thật hay nghiện giả.
Bây giờ thăm dò ra kết quả, cũng đã móc nối với Đạt Khôn rồi, hắn đâu có để cho Hoắc Hoành có cơ hội ra mặt lần thứ hai.
Chỉ sợ hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào nhân cơ hội này giải quyết hoàn toàn Hoắc Hoành, sau đó kéo Đạt Khôn sang chiến tuyến của mình.
“Chờ đi, kịch hay sắp mở màn rồi.”
Hoắc Hoành bỏ miếng trứng gà cuối cùng vào trong miệng.
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Đến lúc đó có lẽ phải diễn nghiêm túc.”
“Đương nhiên rồi.”
Bữa sáng của hai người trôi qua rất vui vẻ..