Hay lắm, cô đã có lòng tha cho cái mạng chó của gã ta, ai ngờ gã ta vẫn thích tìm đường chết!
“Cô làm gì vậy?” Lệ Xuyên Lâm thấy hơi thở của cô có chút thay đổi thì ngay lập tức túm lấy tay cô.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng gỡ tay anh ta ra, ánh mắt thậm chí không còn nhìn về phía ta anh, nói thẳng: “Anh đứng ở đây, tôi vào giải quyết gã rồi đi ra.”
Nói xong, cô định xông vào bên trong thì lại bị Lâm Lệ Xuyên ngăn cản, anh ta quát khẽ: “Cô điên rồi! Gã ta có súng!”
Lửa giận bùng lên trong mắt cô. Đây là lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm thấy cô giận dữ như vậy. Cho dù là trước đây ép buộc cô dừng nhiệm vụ cô cũng không như bây giờ.
“Không được, tôi không thể3để cô mạo hiểm được!”
Kể cả tốc độ chạy của Nhiếp Nhiên có nhanh thế nào thì cũng không nhanh bằng tốc độ của súng, cứ để cô đi tay không như vậy, có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết?
Huống hồ lúc này cô lại đang vô cùng tức giận, đầu óc không đủ nhạy bén, không thể phân tích và phán đoán tình huống chính xác được.
Nhiếp Nhiên bị giữ chặt tay không cách nào rời đi được. Cô không hề động tay động chân với Lệ Xuyên Lâm, ánh mắt cô chỉ tập trung trên người anh ta.
Lệ Xuyên Lâm nghĩ rằng lời nói của mình đã có tác dụng, nhưng không ngờ lại nghe Nhiếp Nhiên nói một câu: “Đưa súng của anh cho tôi.”
“Cô nổ súng ở trên phố, cô còn muốn về làm quân nhân nữa không?” Lệ Xuyên1Lâm thật sự không biết nói với người đang bị sự tức giận che lấp lý trí là Nhiếp Nhiên như thế nào mới tốt.
Chỉ sợ cô sẽ tức giận đến mức đánh nhau với cả mình trên phố.
“Buông tay ra!”
“Không được!”
Một người lạnh lùng, một người kiên quyết từ chối.
“Tôi nói anh buông tay!” Mắt Nhiếp Nhiên bắt đầu gườm gườm.
Mặc dù đây là ngõ cụt, người sẽ không chạy. Nhưng nếu hai người cứ giằng co thế này thì chưa biết chừng gã kia sẽ bật tường chạy trốn mất.
“Nhiếp Nhiên!” Lệ Xuyên Lâm thật sự hết cách với cô, giọng nói lạnh lùng mang đầy sự bất lực.
“Hoặc là anh đưa súng, hoặc là bỏ tay ra.”
Nhìn thái độ cương quyết của Nhiếp Nhiên, Lệ Xuyên Lâm nghĩ một lát, cuối cùng đẩy cô qua một bên, “Tôi đi.”
Anh ta đang chuẩn bị9quay người đi, nhưng Nhiếp Nhiên còn nhanh hơn anh ta. Trong nháy mắt, cô đã bước vào trong, lạnh lùng để lại một câu, “Việc của tôi, tôi tự giải quyết, anh đừng nhúng tay vào!”
Nhiếp Nhiên nhanh như một cơn gió chạy tới, khuôn mặt mang đầy sát khí.
Gã đàn ông kia không ngờ là Nhiếp Nhiên lại dám quay lại một mình.
Gã nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu ra, cười lạnh lùng “Mày cũng to gan đấy, dán một mình đến đấu với súng của tao!”
“Không to gan bằng mày, dám bắn tao.” Khóe miệng Nhiếp Nhiên ánh lên một ánh cười quái dị.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Nhiếp Nhiên vốn đang đứng cách gã mười mấy mét, chỉ sau mấy lần di chuyển chớp nhoáng, thoắt cái cô đã đứng vững trước mặt gã.
Nhiếp Nhiên không cướp lấy súng của gã3ngay mà đặt tay lên vai của gã, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kết hợp với lực tay bóp mạnh.
“Rắc!” Tiếng xương trật khớp lập tức vang lên.
Gã đàn ông bị cơn đau bất ngờ làm cho sửng sốt mất ba giây, sau đó cơn đau âm ỉ lan khắp toàn thân khiến gã không chịu được mà kêu lên một tiếng: “Á!”
“Đấu súng với mày, tao khinh!” Cô đá súng bay ra xa rồi ngồi xổm trên mặt đất, miệng đầy ý cười lạnh lùng, “Chi bằng chơi trò khác kích thích hơn nhé?”
Cô rút con dao bên hông mình ra, dùng lưỡi dao sắc ngọt lướt trên mặt gã.
“Mày… mày định làm gì?”
Gã còn chưa kịp nói hết câu thì đã cảm nhận được lưỡi dao sắc lẹm đâm sâu vào chỗ xương bị lệch khớp trên tay.
Cơn đau dữ dội ập3tới khiến gã lăn lộn dưới đất, mồ hôi lạnh toát ra liên tục trên trán.
“Kích thích không? Ừm…” Nói xong, Nhiếp Nhiên lại dùng sức rút lưỡi dao ra, khiến gã đàn ông kia lại kêu thét lên.
Lệ Xuyên Lâm ở ngoài đầu ngõ nghe thấy âm thanh thảm thiết vang lên thì chạy vào trong.
Khi anh ta vừa bước vào thì thấy cảnh tượng Nhiếp Nhiên đang rút con dao từ cánh tay của tên kia ra, điều này khiến anh ta vô cùng khiếp sợ.
Tại sao lại thế này được?
Lệ Xuyên Lâm chợt nhớ lại những lời mà cô nói với anh ta lúc trên xe, bộ mặt thực sự của cô…
Lẽ nào đây chính là bộ mặt thật của cô?
Tàn nhẫn, lạnh lùng, đẫm máu thế này.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được Lệ Xuyên Lâm đang bước đến nhưng cô không hề có phản ứng gì, chỉ rút con dao đẫm máu lên sau đó lạnh lùng hung tợn mà đâm xuống một lần nữa.
Lệ Xuyên Lâm sửng sốt, lập tức chạy đến định ngăn cản cô. Nhưng khi anh ta chạy lại gần thì lại thấy con dao đã được đâm vào giữa khe hở ở bàn tay gã đàn ông kia.
“Nhớ lấy, lần sau nếu để tao thấy mày cầm súng, tao sẽ đâm nát tay mày!”
Gã đàn ông kia hoảng loạn gật đầu.
“Chắc chắn tôi sẽ không cầm súng nữa! Bà chị xin đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
“Giết mày? Bẩn tay tao!” Nhiếp Nhiên cười lạnh, rút con dao ra, sau đó lau lên quần áo gã rồi đút vào bao để dao.
“Đúng đúng đúng, tôi dơ bẩn, chị đừng động thủ nữa, đừng động thủ!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhếch khóe môi, lau sạch máu bắn trên tay sau đó xoay người rời đi.
“Cô nên báo cảnh sát chứ không phải là tự giải quyết thế này.” Lệ Xuyên Lâm không hài lòng về hành động ban nãy của cô.
“Sao anh lại vào đây?” Nhiếp Nhiên biết mình và anh ta bất đồng quan điểm, có nói thêm nữa cũng không giải quyết được vấn đề.
Cô là kiểu có thù tất báo, anh ta không thích.
Anh ta là kiểu có chuyện phải báo cảnh sát, cô cũng chẳng ưa.
Vậy chi bằng không nói, đổi chủ đề luôn cho xong.
Lúc này, Lệ Xuyên Lâm nhớ đến lý do mình đến đây, cũng không để ý đến gã đàn ông kia nữa, thấp giọng nói: “Tôi muốn nói với cô, khi cô cúp máy thì đúng là lúc chúng tôi giải mã xong.”