Nhưng khi cô nhìn thấy bóng người in ngược dưới mặt nước sông thì lập tức nhíu mày lại, người này là ai?
Cô híp mắt nhìn cảnh và người lạ lẫm trước mắt, cùng với cảm giác khó chịu ở trên người, bên tại vẫn còn đang vang vọng mấy tiếng Nhiếp Nhiên, đại đội tân binh
Đột nhiên, đáp án hiện lên trong đầu cô.
Có phải..
cô đã sống lại ở trên người người khác rồi không?
Hơn nữa, còn máu chó hơn là, hình như cô đã sống lại vào một người tham gia quân ngũ! Sát thủ biến thành tân binh ư?
Đột nhiên cô cảm thấy hơi đau đầu
Mà Phương Lượng ở bên kia lại chỉ tay vào Phùng Anh Anh và Trần Lạc, tức giận nói: “Mệnh lệnh của tôi bao gồm cả hai người các em!” Anh ta thuận thể quét mắt nhìn Nhiếp Nhiên vẫn còn đần mặt ngồi bệt dưới đất
Đối với cô, Phương Lượng chỉ biết âm thầm lắc đầu, cho dù là về thể chất, năng lực hay là lòng gan dạ, Nhiếp Nhiên đều là người kém cỏi nhất
Anh ta có lẽ nên suy nghĩ xem có nên nhân dịp đánh giá thể chất và năng lực vào cuối tháng này, trục xuất cô ra khỏi đại đội tân binh không nữa
“Em còn định ngồi dưới đất bao lâu nữa hả?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên trên đầu, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn
3km? Với tình trạng sức khỏe không tốt hiện tại của cô, chắc chắn chưa được 2km thì đã ngất rồi
Vì thế, sau khi liếc nhìn giáo quan, cô ra quyết định thật nhanh, lại để người ngã xuống mặt đất
Phùng Anh Anh đang định chấp hành mệnh lệnh chạy bộ, nhưng nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngã xuống đất thì lập tức tức giận nói: “Giáo quan, cậu ta giả vờ kìa!” Vừa rồi rõ ràng lực tay còn mạnh như thế, xoay đến mức làm cô ta cảm thấy đau muốn chết, giờ vừa nghe thấy bị phạt đã ngất luôn
Nhiếp Nhiên chết tiệt lại dám giở trò này!
Phương Lượng nhíu mày, nói: “Tôi bảo các em chạy bộ, tại sao các em còn đứng ở đây? Có phải cảm thấy quá ít nên không muốn động đúng không? Vậy 4km!”
“Em...”
“5km!”
Phùng Anh Anh và Trần Lạc bị con số khiến người ta sợ hãi này làm cho sợ đến mức không dám ho he gì nữa
Phải biết rằng, từ lúc bắt đầu tiến vào đại đội tân binh, mỗi ngày 3km đã là ác mộng với hầu hết tất cả các tân binh rồi, giờ mà phải chạy đến 5km thì chắc chắn không sống nổi mất thôi! Phùng Anh Anh căm hận trừng mắt nhìn Nhiếp Nhiên đang giả vờ ngất trên mặt đất, cắn răng chạy ra phía sân huấn luyện.
Phương Lượng nhìn Nhiếp Nhiên đã “ngất” trên mặt đất, nói với hai cậu lính ở sau lưng mình, “Khiêng em ấy tới phòng Y tế.”
Rất nhanh, sau khi vào phòng Y tế, cô được người ta đặt lên giường, sau đó là bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cô một lượt từ trong ra ngoài.
“Bác sĩ, hiện tại em ấy thế nào?” Bác sĩ vừa ghi bệnh án vừa đáp: “Nhìn quần áo của em ấy ướt như vậy, chắc hẳn là trượt chân ngã xuống nước, bị hoảng sợ nên mới ngất đi.” “Vậy thì khi nào có thể tỉnh lại?”
Bác sĩ nhìn người nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, lắc đầu: “Không biết, em ấy rất yếu, cho nên tôi không thể chắc chắn được khi nào em ấy có thể tỉnh lại.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Hai người trao đổi ngắn gọn xong, trong phòng liền lập tức yên tĩnh lại, cũng chỉ còn mỗi mình cô là bệnh nhân nằm ở đây
Sau khi vất vả tiêu hóa chuyện mình sống lại thành quân nhân, đầu cô lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, trí nhớ của thân thể này mạnh mẽ tràn vào não.
Thì ra, cô gái tên Nhiếp Nhiên mới xui xẻo mất mạng này là đại tiểu thư bị từ bỏ của một gia tộc lớn, mẹ mất sớm, ba cưới mẹ kế, sau đó bị mẹ kế ghẻ lạnh
Mới 16 tuổi cô ấy đã bị đẩy đi lính, nói văn vẻ là vì muốn cô ấy làm rạng danh gia tộc, nhưng trên thực tế là để mặc cô ấy tự sinh tự diệt
Sau đó vì tính cô ấy quá nhút nhát nên luôn bị người ta bắt nạt, cuối cùng con thật sự bị giết.