Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



Khi đã yên tâm cắt được đuôi thành công, Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy bóng kẻ bám theo nhỏ lại rồi mới nói với Nhiếp Nhiên: “Được rồi, đã thoát rồi, cô ngồi dậy đi.” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu thăm dò nhìn kĩ gương chiếu hậu, chắc chắn là đã bỏ xa rồi mới ngồi thẳng lên ghế: “Thật sự là suýt nữa thì..

nhưng không ngờ là khả năng lái xe của anh lại tốt thế”

Cô vỗ vai Lệ Xuyến Lâm như anh em đồng chí rồi nói: “Lần sau chúng ta thử đua một trận nhé?”

“Không!”

Nhiếp Nhiên thấy anh ta chưa thèm nghĩ mà đã thẳng thừng từ chối mình, nụ cười lúc đầu bỗng vụt tắt đi, cô bĩu môi nói: “Không thích thì thôi, ai thèm chứ!”

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến kẻ bên cạnh nữa

Không khí trong xe đột nhiên trở nên yên lặng

Lệ Xuyên Lâm không thấy cô nói gì, ngay sau đó liền rút trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, cười tinh quái, “Sao thế, định lấy lòng tôi à?” Trong lúc chờ đèn đỏ, Lệ Xuyên Lâm liếc qua có một cái, “Cố định mặc đồ tập luyện ở doanh trại thế này mà đi sao?” Nhiếp Nhiên tự nhìn lại thấy đúng thật, mình không thể mặc thế này được

“Đây là thẻ của tôi, cô đi mua vài bộ quần áo đi.” Nhiếp Nhiên liếc nhìn cái thẻ của anh ta, vô tình hỏi: “Không phải là anh không muốn làm người móc nổi của tôi sao? Tại sao lại đưa tôi thẻ của anh?” Lệ Xuyên Lâm ngập ngừng một chút rồi nói: “Đây coi như là lần giúp đỡ cuối cùng trên cương vị là người móc nối của cô đi.”

“Rõ ràng là không nỡ, lại còn giả vờ nghiêm túc gì nữa, có một không?” Cô cười giễu cợt rồi cầm cái thẻ từ tay anh ta: “Nếu đã không nỡ thì đừng buông bỏ

Để người khác chịu thiệt thòi còn hơn bản thân chịu khổ, dựa vào cái gì mà phải làm khổ bản thân như thế?” Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, không hiểu ý cô lắm

Lệ Xuyên Lâm liếc nhìn cô, hỏi: “Ý của cô là, cô sẽ hy sinh bản thân để giúp đỡ tôi sao?”

Nhiếp Nhiên nghi ngờ hỏi: “Sao tôi phải hy sinh bản thân?”

“Không phải là cô bảo để người khác chịu thiệt thòi sao? Ở đây còn có ai khác sao?”

Rõ ràng ý cô là lão Lưu Chẩn, kẻ thù giết cha của anh ta, sao lại chuyển thành cô rồi?

Lệ Xuyên Lâm này là ngốc thật hay ngốc giả vậy? Thấy cô nhíu mày thảng thốt, khóe miệng Lệ Xuyên Lâm vô thức cong lên

“Cô đừng có hối hận đấy.”

Hay lắm, lại là cái miệng chết tiệt này! Chẳng mấy chốc, xe đã đến điểm hẹn, Nhiếp Nhiên xuống xe định rời đi

“Có chuyện gì nhớ gọi cho tôi, không được tự mình hành động.” Lệ Xuyên Lâm kéo cửa kính xe xuống dặn dò

“Biết rồi.”

Nhiếp Nhiên sốt ruột trả lời, đang định bước đi thì lại nghe thấy một câu nói với theo: “Còn nữa, cô nhớ chú ý an toàn đấy!”

Gì cơ? Trời sắp bão à? Sao kẻ lạnh lùng như anh ta lại biết quan tâm người khác? Cô có nghe nhầm không vậy?

Nhiếp Nhiên kinh ngạc xoay người lại, ai ngờ Lệ Xuyển Lâm lại đạp thẳng chân ga phóng xe như bay đi mất.

Mẹ nó chứ! Lệ Xuyên Lâm, bà đây với anh không đội trời chung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui