Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



“Huhu...

chị bắt nạt tôi, các người đều bắt nạt tôi, hu hu hu...

Các người đều là lũ khốn kiếp, các người đều là người xấu!” Nó nằm cuộn mình trên mặt đất khóc tu tu.

Nhiếp Nhiên đứng ở ngoài cửa liếc nhìn nó, chơi xấu ư? Thằng nhóc này mà cũng đáng để cô phải giở trò à, nó đánh giá mình quá cao rồi đấy! “Các người đều bắt nạt tôi, các người không phải người...

Về nhà rồi tôi sẽ nói với ba, là các người bắt nạt tôi!” Nhiếp Dập nằm dưới đất càng khóc lớn, nghe vô cùng thê thảm, khóc không ra hơi.

Nhưng khóc một lúc lâu, đột nhiên nó lại thấy có gì đó không đúng.

Sao đến giờ mà Nhiếp Nhiên vẫn không tới dỗ nó thế? Nó lén nhìn qua khe hở cánh tay, vừa nhìn thoáng qua liền phát hiện chẳng còn ai ở đó nữa.

Nó lập tức bật dậy, nhìn xung quanh một hồi, phát hiện ra quả thực Nhiếp Nhiên đã đi mất rồi.

Đứa con gái thối tha này, không ngờ lại bỏ rơi nó, đổ khốn! “Chị mau quay lại đây cho tôi! Nhiếp Nhiên, chị quay lại cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với ba! Tôi cho chị ba mươi giây, chị mau lại đây! Nếu không cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho chị!” Nhiếp Dập hướng về phía hành lang gào to, nhưng...

chẳng có nửa âm thanh đáp lại.

Nó đứng yên tại chỗ chừng một phút, cũng chẳng thấy có dấu hiệu nào của việc đứa con gái ấy sẽ quay lại.

Không phải đi thật rồi đấy chứ? Thế là trong lòng nó bắt đầu nóng nảy, sốt ruột.

Nó oán hận giậm chân, cuối cùng không nhịn được chạy ra cửa.

Những lúc sắp chạy ra khỏi hành lang, không hiểu sao mấy đứa lúc nãy vốn đang đi phạt chạy lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nó, hơn nữa dáng vẻ vô cùng tức giận và lạnh lùng.

“Nhiếp đầu to, mày đi đâu thế?” “Nhìn nó khóc kia, dáng vẻ ngu xuẩn thật đấy, nước mắt nước mũi tèm lem, xấu như ma!” Mỗi người đều tiến về phía nó, rõ ràng không có ý tốt, miệng thì nói lời châm chọc.

“Chúng mày tránh ra!” Nhiếp Dập chùi nước mắt và hai hàng nước mũi ròng ròng mà vừa rồi vì quá vội vàng nên quên lau đi, Thằng nhóc cầm đầu nhếch miệng cười: “Tránh ra? Đường này do nhà mày mở à? Chúng tao thích đi đến đâu thì đi đấy!” “Đúng thế, có bản lĩnh thì bảo ông già sư đoàn trưởng nhà mày mua chỗ này đi!”

“Chúng mày không được nói ba tao như thế!” Nhiếp Dập lập tức quát lên giận dữ với lũ trẻ y như một con sư tử con.

Lũ nhóc bị tiếng quát của nó dọa cho hoảng sợ, nhưng sau đó khi đã lấy lại bình tĩnh, lại càng kiêu căng hơn, chọc vào ngực nó, khinh bỉ nói: “Bọn tao cứ nói đấy, nói rồi thì làm sao hả? Mày có giỏi thì đánh chúng tạo xem nào! À đúng rồi, mày có đánh lại được đâu, bởi vì mày yêu như sên! Chạy không được, đánh nhau cũng chẳng xong, chỉ biết khóc!” Lập tức, những tiếng cười nhạo lại vang lên.

Nhiếp Dập liên tục bị chế nhạo như thể đã hoàn toàn nổi giận, đã không đánh lại con khôn Nhiếp Nhiên kia thì thôi, giờ nó có chết cũng phải dạy cho mấy thằng này một bài học mới được.

Nó hít sâu một hơi, đôi mắt tức giận trợn trừng lên, hổn hển nói: “Chúng mày...

chúng mày...

tao liều mạng với chúng mày!” Nó vừa dứt lời liền vọt lên như mũi tên rời khỏi cung.

Năm đứa trẻ còn lại nhìn nhau, không biết ai là người nói câu: “Tẩn nó!” Máu nóng dồn lên não, tất cả cũng xắn tay áo vọt lên.

Nhiếp Dập dựa vào cơn tức giận không kiềm chế được, trong lúc nhất thời có thể giằng co bất phân thắng bại với mấy đứa trẻ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui