“Mùi vị thế nào, có tiến hộ hơn lần trước không?” Cô tìm chủ đề nói chuyện, muốn để không khí trên bàn ăn sôi động một chút.
“Ừm, rất được.” Hoắc Hoành khẽ gật đầu, rót một ly rượu vang sau đó uống một hơi hết sạch.
Nhiếp Nhiên nhỏ giọng nhắc một câu, “Anh đừng uống quá nhiều, cẩn thận tối nay không về được.”
“Vậy anh ngủ ở đây là được rồi.” Hoắc Hoành liếc nhìn cô, trong đáy mắt đã bị rượu vang làm cho mê ly hiện ý cười sâu xa.
“Anh mơ đi, ở lại chỗ em là phải trả phí đó.”
“Trả phí ư? Được thôi, anh lấy thân báo đáp để trừ nợ được không?”
Vì là món Tây nên Nhiếp Nhiên cố ý không bật điện, còn đốt mấy ngọn nến để tạo không khí lãng mạn. Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt của anh càng trở nên sáng hơn.
Nhiếp Nhiên khẽ lườm anh, rồi uống một ngụm rượu vang, “Ai thèm anh lấy thân báo đáp chứ?”
“Vậy em cho phép anh đi.” Lời vừa dứt, đột nhiên Nhiếp Nhiên hô lên sửng sốt. Tiếng hô còn chưa dứt, miệng cô đã bị chặn đứng.
Hoắc Hoành ôm cô vào lòng, đôi môi mềm mại đó khiến tứ chi của anh như được thư giãn.
Khác với trước kia, lần này Nhiếp Nhiên không từ chối, môi cô khẽ mở, dường như đang đón chào sự tiến tới của anh.
Hoắc Hoành cũng không vội, kiên nhẫn mút mát từng chút một trên môi cô, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ trên cánh môi cô, trong hơi thở khô nóng có lẫn hương rượu vang khiến người say đắm.
Cho tới khi dường như Nhiếp Nhiên đã thở không ra hơi, mềm nhũn đổ vào lòng anh, lúc này anh mới không nỡ mà buông cô ra một chút.
“Như vậy không được sao, hả?” Anh cúi đầu nhìn Nhiếp Nhiên đang dựa vào lồng ngực mình, gương mặt cô ửng đỏ, cánh môi hơi sưng, cô há miệng thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô.
Nơi đáy mắt anh lại u tối đi vài phần.
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp nói điều gì thì trước mắt đã tối sầm, một nụ hôn cháy bỏng lại in xuống. Lần này cô như được tiếp thêm dũng cảm, dùng lưỡi khẽ liếm lên môi anh một chút.
Hành động này khiến cho cái tay dưới eo siết chặt thêm, cô không kìm được kêu lên một tiếng.
Hoắc Hoành tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi cô, cảm giác mềm trơn đó y như có một con cá chép lụa trong miệng anh vậy.
Anh dùng lực mút, mút tới mức Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy cuống lưỡi đã hơi tê dại rồi.
Dần dần… dần dần..
Cái tay siết chặt lấy eo mình đã chậm rãi buông lỏng ra, đến cả cái hôn nồng nhiệt, mãnh liệt kia cũng trở thành nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên cánh môi cô.
Sau khi Nhiếp Nhiên thấy đôi mắt sáng long lanh của anh như bị nhiễm sương mù, cô vùng vẫy vài lần, tay ở eo đã buông ra.
“Hoắc Hoành… Hoắc Hoành…” Môi cô khẽ gọi tên anh.
Hoắc Hoành muốn ngậm lấy cánh môi cô như một lời đáp lại.
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên lại nghiêng đầu, khiến nụ hôn rơi bên tai cô.
Đôi mắt Nhiếp Nhiên vốn bị hôn tới say mê dần dần hồi phục sự tỉnh táo, cuối cùng trở nên lạnh lùng.
Cô đẩy Hoắc Hoành đang đè lên người mình ra, dùng khăn giấy cạnh tay mình tùy tiện lau hai nhát, khinh bỉ vứt xuống chân.
“Em…” Hoắc Hoành chau mày, dựa vào xe lăn, cuối cùng cũng phát giác được cơ thể mềm nhũn một cách bất thường.
“Có phải không còn sức lực nữa không? Cảm thấy toàn thân mềm nhũn?” Nhiếp Nhiên đứng dưới ánh nến, trên mặt cô xuất hiện sự lạnh lùng và âm u không gì sánh được, trong nụ cười trên khóe môi thoáng một nét cười cay nghiệt.
Vừa nãy trước khi hôn, cô cố ý mượn việc uống rượu nghiền nát viên thuốc ngậm trong miệng, cố ý để lại một nửa dưới lưỡi, là để chờ nụ hôn cuối cùng này của anh.