“Đại ca, em đâu dám gọi nhị ca ra.” Lần này Sử Tử thật sự lộ vẻ đau khổ.
Phất Lôi tức giận trừng mắt lên, “Tao bảo mày đi, nó dám không nghe à!” “Tối hôm qua nhị ca vui vẻ cả đêm, có lẽ chân cũng mềm ra rồi, em đoán là phải bò qua đây.” sử Tử không ngừng đùa hắn.
Quả nhiên, mọi người nghe xong, ai cũng cười, Phất Lối cười lớn tiếng nhất, “Ha ha ha, thật hay giả thế?” “Em nào dám lừa đại ca.” Sử Tử miễn cưỡng cười khan.
“Được rồi, nể tình lần này nó làm tốt, tạo sẽ không để nó bò đến đây.” Phất Lôi vung tay lên, nói với đám cướp biển sau lưng: “Các anh em, đi! Chúng ta cũng đi vui vẻ.” Đám cướp biển sau lưng lập tức giơ súng lên, cùng hô to kéo nhau đi đến đầu thôn.
Nhưng mới đi đến đầu con đường kia, Phất Lôi bỗng nhiên dừng bước.
Sử Tử thấy hắn đứng im không nhúc nhích thì thót tim lại, “Đại ca, sao thể ạ?” Phất Lôi nhìn con đường phía trước: “Không đúng, sao trong thôn này lại yên tĩnh như vậy?” Kinh nghiệm cướp biển nhiều năm nói với hắn, nhất định có vấn đề.
Trái tim Sử Tử căng thẳng đến nỗi sắp nhảy ra ngoài.
Phất Lôi im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Tiếng gió thổi vù vù trên con đường, lá cây khẽ đung đưa, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề nghiêm túc.
Đúng lúc này, một họng súng đen ngòm như ẩn như hiện trong bụi cỏ dại ở trên sườn núi.
Đoàng! Tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người chấn động.
Cùng lúc đó, ở trên một hòn đảo khác, đoàn người Diệp Tuệ Văn đã đợi mấy ngày mấy đêm rồi.
Ngoại trừ Diệp Tuệ Văn thì những người khác đều bị sốt cao do bơi trong nước biển lạnh mấy tiếng đồng hồ.
Ở nơi không có thức ăn, nước uống và thuốc men này, đừng nói tìm cứu viện cho Nhiếp Nhiên, bọn họ sắp sốt cao chết ở đây rồi.
Diệp Tuệ Văn nhìn những binh lính đã ngã xuống đất không có cách nào bò dậy kia, chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, nhưng cô ta vẫn cắn răng nói: “Mọi người cố gắng một chút, sẽ nhanh...
có người tới cứu viện thôi.” Trong mấy ngày này không biết cô ta đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, những người kia đã nghe đến chán nản.
Bọn họ ngã xuống đất, không ngừng rên rỉ.
Diệp Tuệ Văn nghiến răng đi tìm ít cành cây, đốt lửa với hi vọng đội tìm kiếm có thể thấy ánh lửa của họ.
Nhưng dường như mọi cố gắng đều vô nghĩa, sức cùng lực kiệt, Diệp Tuệ Văn ngất lịm bên đống lửa lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, hình như cô ta láng máng nghe thấy tiếng ầm vang của máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng, là máy bay trực thăng! Diệp Tuệ Văn cố gắng mở mắt ra, nhưng cơ thể lại chống đối, cô ta chỉ có thể im lặng nằm ở đó, nghe tiếng ầm vang dần dần đi xa.
Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi! Tia hi vọng cuối cùng vụt tắt trong lòng Diệp Tuệ Văn.
Xem ra bọn họ đều phải chết ở đây rồi...
Ngay sau đó cô ta lại nghe thấy rõ ràng tiếng ầm vang của máy bay trực thăng, hơn nữa hình như càng lúc càng đến gần mình.
Cứu viện, là cứu viện tới! Cô ta muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng thật sự không có sức, chỉ có thể mơ màng nhìn một đôi giày ống màu đen đi đến chỗ mình, sau đó túm mình lên.
Cô ta mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo đầy tia máu.
Chính...
chính trị viên? Hoắc Hoành nắm chặt vai cô ta, lạnh giọng chất vấn: “Nhiếp Nhiên ở đâu? Nói mau!” Cô ta cố gắng há miệng, cổ nhịn cơn đau đớn khô khốc trong cổ họng, nói đứt quãng: “Ở...
trên đảo...
cướp...
mau...
mau đi...” Còn chưa nói xong, cô ta đã ngất đi.
“Cướp? Cướp gì?” Hoắc Hoành lay vai cô ta chất vấn.
Lý Tông Dũng thấy Hoắc Hoành kích động như vậy thì ngăn lại: “Cô ấy đã ngất rồi, cháu lắc cũng vô dụng.
Chờ bọn họ tỉnh lại sẽ biết tất cả.
Đi về trước đã.
Năng lực của Nhiếp Nhiên mạnh hơn bọn họ, nếu bọn họ vẫn có thể sống, cô ấy càng không có vấn đề.” Lý Tông Dũng sợ hắn đổi ý, lập tức nói với những binh lính khác: “Đưa hết người lên đi, tất cả mọi người trở về đợi lệnh!” Mấy chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng nối đuôi nhau chậm rãi bay lên.