Chuyện… chuyện này… Đội trưởng Lệ trước giờ không cho phép người khác động vào đồ của mình! Hơn nữa, đây còn là thứ cơ mật của cơ mật, ngay cả đến người trong cục cũng không được phép mà Đội trưởng Lệ lại để cho cô gái kia động vào.
“Đội trưởng Lệ!” Một người trong đội nhìn thấy tay cô lướt nhanh trên bàn phím, lập tức lên tiếng.
Rõ ràng là không muốn người ngoài nhúng tay vào.
Tài liệu này họ phải tốn bao nhiêu công mới giải mã được, một cô gái lạ hoắc từ đâu đến chẳng thèm chào hỏi gì lại bắt đầu tùy tiện sửa như thế, ngộ nhỡ hỏng thì làm thế nào?
“Ở đâu có mùi máu tươi vậy?” Đột nhiên một cảnh sát bên cạnh nhíu mày nói.
“Mũi cậu là mũi chó à, Cục Cảnh sát thì lấy đâu ra máu tươi!” Một cảnh sát khác cười phản bác, nhưng vừa quay đầu đã thấy cổ tay áo của Nhiếp Nhiên chảy xuống một dòng máu tươi thì sợ hãi nhảy vọt lên: “Á! Cô cô cô! Máu… máu!”
Lệ Xuyên Lâm nhìn theo tay của cảnh sát kia, cau mày, chạy nhanh đến trước mặt Nhiếp Nhiên.
“Cô bị thương rồi. Là vụ đấu súng lúc nãy à?” Anh ta ngồi xổm dưới đất, kiểm tra vết thương trên tay của Nhiếp Nhiên. Bởi vì cô mặc áo dài tay màu đen nên suốt quãng đường Lệ Xuyên Lâm không phát hiện ra.
Anh ta kiểm tra một cách cẩn thận.
Là vết xước, có khi là lúc tên đàn ông kia nổ súng cô không kịp tránh nên viên đạn sượt qua một chút.
Chết tiệt! Sao ban nãy anh ta lại có thể không phát hiện ra?
Mặc dù chỉ là vết xước, không nặng như vết dao đâm, nhưng lực sát thương của viên đạn lại rất lớn, hơn nữa nếu không kịp sơ cứu thì rất dễ nhiễm trùng.
Vết thương của Nhiếp Nhiên mặc dù vẫn đang chảy máu nhưng cũng đã đông lại một phần rồi, vì thế cô không để ý đến. Dù sao thì nếu không phải đòn trí mạng thì cô cũng chẳng thèm để ý.
“Vết thương nhỏ ấy mà, không sao.”
Nghe cô nói nhẹ như lông hồng, lông mày của Lệ Xuyên Lâm nhíu chặt lại.
Anh ta rất muốn phản bác, nhưng nhìn Nhiếp Nhiên dán mắt vào màn hình không rời, anh ta biết mình có nói cũng chẳng có tác dụng gì. Vì thế, Lệ Xuyên Lâm liền nói với mấy người cấp dưới: “Lấy hộp đồ cứu thương qua đây.”
“Không sao đâu, máu cũng đông lại rồi, không phải để ý, xem làm thế nào để giải được mật mã này trước đã.”
“Đội trưởng Lệ, anh vừa đi đâu đấy, tôi mua cho anh...”
Dư Xảo Xảo cười tươi như hoa đem món ăn tình yêu của mình đến. Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu thì đã nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm đang ngồi xổm trước mặt một người phụ nữ, cẩn thận kéo tay người phụ nữ kia ra.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Lệ Xuyên Lâm trước giờ luôn lạnh lùng, đối với phụ nữ lại càng lạnh lùng hơn. Từ sau khi Lệ Xuyên Lâm làm việc ở Cục Cảnh sát, ngày nào cô ta cũng săn đón như thế, cả Cục Cảnh sát làm gì có ai không biết chuyện cô ta có ý với Lệ Xuyên Lâm chứ, nhưng Lệ Xuyên Lâm chưa bao gì để ý đến.
Cô ta luôn nghĩ tính cách anh ta như vậy, nhưng không ngờ... không ngờ anh ta...
“Không vệ sinh khử trùng kĩ sẽ dẫn đến nhiễm trùng.” Thậm chí Lệ Xuyên Lâm còn không thèm nhìn Dư Xảo Xảo đang đứng ở cửa, giọng vẫn lạnh lùng như thế.
Nhưng ai cũng thấy được sự quan tâm trong lời nói của anh ta.
Dư Xảo Xảo thấy trong lòng như vừa bị đâm một nhát dao vậy.
Những người xung quanh thấy Dư Xảo Xảo đứng ở cửa, lại nhìn Lệ Xuyên Lâm với cô gái bên cạnh, đều cảm thấy màn kịch hay sắp được mở màn rồi.
Tuy đều là đàn ông nhưng họ đều không thể giấu nổi sự tò mò.
Chỉ thiếu nước kê ghế ngồi cắn hạt dưa để xem kịch hay mà thôi.