Mà thời gian lại vừa vặn với lúc Hoắc Hoành đi dự buổi dạ tiệc của anh ta.
Nhắc tới chuyện này, Hoắc Hoành mới ngẩng đầu lên, liếc anh ta, “Tôi chỉ biết là khoảng thời gian đó ông ta qua lại vô cùng thân thiết với Hoắc Mân, nhưng cũng không biết ông ta chính là người vạch kế hoạch sau lung.” “Những thành viên hội đồng quản trị của công ty anh nói anh tìm ra chứng cứ ngay từ đầu
À đúng rồi, anh nói trên người tên sát thủ kia có cái đồ gì, tôi nhớ lúc ấy tôi sai người kiểm tra cẩn thận mà không có gì cả” Bởi vì cảm thấy quá ngoài sức tưởng tượng, Roth kích động đến nỗi thậm chí đoạn phía sau nói bằng tiếng Anh luôn.
Anh ta cảm thấy chuyện này quá quỷ dị
Khi đó, rõ ràng anh ta đã nhanh hơn Hoắc Hoành giữ thi thể tên sát thủ kia lại, hơn nữa gần như lột sạch hắn ra, nhưng không tìm được bất cứ món đồ khả nghi nào
Làm sao Hoắc Hoành có thể tìm được? “Tôi lừa ông ta thôi.” Hoắc Hoành bình tĩnh dùng tiếng Anh lưu loát trả lời
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ
Mấy giây sau, Roth mới phiền muộn phun ra một câu, “Cái đồ cáo già! Tôi nói mà, làm sao có thể có thứ anh tìm được mà người của tôi không tìm được chứ.” Hoắc Hoành liếc anh ta, “Cáo già không thích hợp với tôi, đó là từ hình dung người tương đối già rồi.” “Vậy anh thích hợp với cái gì?” Roth lại rót cho mình một ly rượu vang, uống ực một ngụm
Hoắc Hoành cũng lắc lắc ly rượu trong tay, thong thả ung dung nhấp một ngụm rượu vang, nói: “Thông minh.” Khóe miệng Roth giật giật, oán hận ném cho anh bốn chữ: “Không biết xấu hổ!” Lúc này Hoắc Hoành mới cười: “Lúc nào anh định đi?” “Chiều nay.” “Ừm, lần này cảm ơn anh.” Roth dựa vào ghế, cười khoát tay, “Tôi có làm gì đâu, ngược lại còn kiếm được một món, tôi chỉ lời không lỗ, không cần cảm ơn
Lần sau nếu như lại có chuyện tốt thế này thì nhớ gọi tôi.” Thật ra vụ giao dịch vũ khí đạn dược lần này từ đầu tới cuối đều là do một mình Hoắc Hoành thao túng, không hề có việc của anh ta
Hơn nữa vì lần diễn xuất này, Hoắc Hoành còn nhường cho anh ta một khoản giao dịch với nước
M.
Khoản lợi nhuận kia khiến anh ta kiếm được không ít
Mặc dù anh ta không hiểu tại sao Hoắc Hoành muốn kéo mình vào, nhưng đối với việc mua bán không lỗ vốn này, anh ta vẫn vô cùng cam tâm tình nguyện.
Cũng vì khoản giao dịch đó mà mấy lão già kia rất hài lòng với anh ta, địa vị của anh ta trong gia tộc lại tăng lên một bậc
“Vậy thì anh cứ mong đợi Hoắc Khải Lãng vẫn còn con trai đi.” Hoắc Hoành mỉm cười, những ánh mắt lại lạnh lùng
Roth uống rượu, không để ý đến cái ý kỳ quái này
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u lạnh lẽo, tầng mây vừa dày vừa nặng giống như sợi bông chồng chất lên nhau
Nhiếp Nhiên vẫn đang nằm ở trên giường nhìn cô Vương đi qua đi lại lau bàn ghế dọn dẹp ở bên ngoài
Nhân lúc không bị chú ý, cô kéo chăn cao lên một chút, trốn ở trong chăn nhắn tin cho Lệ Xuyên Lâm
Cô vốn muốn nhắn tin từ tối hôm qua, nhưng Hoắc Hoành dính lấy mình cả đêm, hại cô không dám hành động thiếu suy nghĩ
Sau khi nhắn xong, cô nắm chặt điện thoại nằm ở trên giường đợi
Không lâu sau, điện thoại vang lên, làm lòng bàn tay cô hơi tê dại
Trên màn hình hiển thị một địa chỉ, quán ăn sáng trên con phố cách khu cô ở không xa.