Nhiếp Nhiên rời khỏi phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng, về thẳng phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Từ trước đến giờ cô luôn đơn giản, áo khoác và quần áo để thay tổng cộng chỉ có hai ba cái, một cái balo là có thể giải quyết.
Chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi, cô đã thu dọn xong xuôi, đeo balo đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, đi đến cổng đơn vị.
Nhưng mới đi được nửa đường, một chiếc xe quân đội đi từ sau lưng đến, Nhiếp Nhiên tự nhiên muốn tránh ra, nhưng không ngờ lúc này chiếc xe lại dừng lại.
cửa xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi ở ghế lái là An Viễn Đạo, anh ta sốt ruột phất tay nói: “Mau lên xe đi, tiểu đoàn trưởng bảo tôi đưa cô về nhà.” Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là xe quân đội thuận tiện hơn nhiều so với xe khách.
Nhưng người đàn ông ngồi ở ghế lái này...
tiểu đoàn trưởng cố ý à? “Nhanh lên, cô có lên xe không! Không lên thì tôi đi đây.” An Viên Đạo vỗ cửa xe, giục..
Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi quần, mỉm cười nói: “Đi? Sĩ quan huấn luyện, thầy đang đùa với tôi à? Đây là mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng, thầy dám không phục tùng à?” “Cô!” Bát tự của cô và anh ta xung khắc với nhau, lần nào cãi nhau anh ta cũng thua.
“Được, tôi phục tùng, tôi đợi cô lên xe, được rồi chứ?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta nghẹn họng mới vui vẻ kéo cửa ra ngồi lên ghế sau.
“Cô còn coi tôi là tài xế thật à!” An Viễn Đạo nổi giận.
Vừa rồi lúc tiểu đoàn trưởng gọi điện thoại dặn dò ra lệnh cho anh ta, anh ta đang ngồi ở trong phòng làm việc.
Thật ra thì anh ta cũng rất muốn để người lớp 1 gặp phải chuyện ngoài ý muốn như lớp 6 lần đó, núi sạt lở, cướp biển, vũ trang bơi qua sông.
Đây đúng là thử thách trời ban! Vì thể nửa đêm hôm qua anh ta cũng bắt chước dùng máy bay trực thăng ném đám người lớp 1 lên một hòn đảo, cho bọn họ rèn luyện một chút.
Cho nên bây giờ anh ta là người nhàn rỗi nhất trong phòng làm việc.
Nhưng không ngờ tiểu đoàn trưởng lại gọi điện thoại bảo anh ta đưa Nhiếp Nhiên về nhà.
Dù sao anh ta cũng là sĩ quan huấn luyện của lớp ưu tú, bây giờ lại phải làm tài xế cho binh lính lớp 6, chuyện này đúng là không thể nào nói nổi.
Nhưng vì là mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng nên anh ta mới không cam tâm tình nguyện đi.
“Mau ngồi lên phía trước cho tôi!” An Viễn Đạo ra lệnh.
“Tôi là người bị thương, cần nghỉ ngơi, ghế phụ quá nhỏ.” Nhiếp Nhiên đặt túi ở một đầu, nằm xuống, lại bồi thêm một câu, “Nhân tiện thầy bật hệ thống sưởi đi, ngủ như vậy dễ bị cảm.” An Viễn Đạo bị sai bảo tức giận nghiến răng ken két, dùng sức ấn công tắc hệ thống sưởi, lẩm bẩm: “Hừ! Nữ binh đúng là yếu ớt, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi còn phải xin nghỉ về nhà.” “Tôi thấy sĩ quan huấn luyện An lại muốn nghe tiểu đoàn trưởng dạy dỗ rồi.” Nhiếp Nhiên tìm một vị trí thoải mái, lạnh nhạt nói.