“Không, tôi chỉ là nghĩ anh sắp đi rồi, không biết bao giờ mới về.” Nhiếp Nhiên tìm một cái cớ, cụp nửa mắt, nhìn xuống canh gà trong bát.
Bộ dạng thất thần lạc lõng kia dường như thật sự là vì Hoắc Hoành phải rời đi nên mới cảm thấy không vui.
“Câu này nói như thể tôi không về nữa vậy.” Hoắc Hoành cười vuốt tóc cô, nói với giọng cưng nựng.
Ai ngờ lại khiến Nhiếp Nhiên phản ứng dữ dội, “ Phỉ phui cái mồm, anh nói linh tinh cái gì vậy!”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Hoành tràn ngập ý cười, “Rồi rồi rồi, tôi nói linh tinh, tôi nói linh tinh.”
Thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của anh, Nhiếp Nhiên càng thấy lo lắng hơn, “Rốt cuộc lúc nào anh về vậy?”
Bộ dạng cô vợ nhỏ này của cô thật sự khiến Hoắc Hoành không nhịn được muốn ôm vào lòng hôn mấy cái, nhưng nhớ lại lần trước đến mặt cô còn chưa sờ được vào, anh chỉ có thể cười nói: “Sẽ không quá lâu đâu. Trước khi về, tôi sẽ báo trước với em, được không? Đừng lo lắng.”
“Tôi mà thèm lo lắng ấy!” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu đi, im lặng ăn cơm.
Hoắc Hoành thấy dáng vẻ buồn phiền của cô cũng không nói gì nhiều, thế là bữa cơm trở nên vô cùng yên ắng.
“Trước khi đi, tôi có thứ này muốn đưa cho em, em chờ tôi một chút.” Ăn cơm xong, Hoắc Hoành đột nhiên nói với cô với vẻ thần bí.
Sau đó, anh quay người đi về phía giá quần áo.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào lưng anh, tay nắm chặt rồi lại buông lỏng vài lần, như thể băn khoăn rất lâu.
Cuối cùng, cô cắn răng rút khẩu súng màu bạc từ eo ra.
Chỉ cần bây giờ bắn một phát súng vào sau tim, nhiệm vụ của cô coi như đã kết thúc.
“Nhìn này, đây là tôi tự mình chọn đó, em thấy đẹp không?” Hoắc Hoành đột nhiên quay người, ngón tay thon dài treo thứ gì đó lấp lánh đong đưa trong không trung.
Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, khoảnh khắc anh quay lại, cô vội vàng nhét khẩu súng vào lại trong người.
Cô giả bộ vui vẻ, gật đầu, “Thích.”
Hoắc Hoành dường như không phát hiện ra hành động ban nãy của Nhiếp Nhiên, đẩy chiếc xe lăn về trước mặt cô, “Để tôi đeo cho em.”
Nói rồi, không chờ Nhiếp Nhiên có phản ứng gì, anh đã áp sát lại, đeo thứ đó lên cổ cô.
“Ừm, rất được đó.” Anh ngắm nghía một lát, tự mình nói rồi gật đầu, “Tôi vốn định chờ sau khi theo đuổi được em mới tặng, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới phải xa em lâu như vậy, không cách nào khác, chỉ có thể tặng bây giờ thôi.”
Nhiếp Nhiên không nói gì, đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền bạc đó.
Mặt dây chuyền có một quả cầu được nạm bằng từng hạt đá nhỏ, dưới ánh điện phản chiếu ánh sáng lóa mắt.
Hoắc Hoành ôm hờ cô, “Chờ lần này trở về, hay là em đổi chức vụ đi, tôi thấy vị trí phu nhân Tổng giám đốc rất phù hợp với em đó.”
Nhiếp Nhiên trừng mắt với anh, “Bạn gái còn chưa làm, phu nhân Tổng giám đốc cái quái gì chứ?”
“Ồ, vậy thì bắt đầu làm từ bạn gái trước đi.”
Nhìn bộ dạng cô gái nhỏ của mình ngây người ra đến mấy phút rồi khi bừng tỉnh thì xù lông lên, Hoắc Hoành vội vàng bổ sung một câu, “Là tự em nói, không được hối hận đó.”
Anh cười khoan khoái, Nhiếp Nhiên phồng má, tức giận trừng mắt với anh.
“Nhị thiếu.” A Hổ ở bên ngoài gõ cửa, khẽ gọi một tiếng.
Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Hoành hạ xuống mấy phần, nhìn đồng hồ trên tay, rồi xoa đầu cô, “Tôi đi đây, chờ tôi về.”
Hoắc Hoành lùi lại vài bước, đang định đi về phía cửa, nhưng khi anh vừa quay người đi thì Nhiếp Nhiên đã kéo vạt áo anh lại.