Nghe thấy Nhiếp Nhiên thừa nhận thẳng thắn như vậy, Nhiếp Dập tức giận giậm chân, nhưng nó lại chẳng làm gì được cô, trong đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy lửa giận.
“Chị..
chị là đồ xấu!” “Suyt..
nói nhỏ thôi, ba nghe thấy sẽ lại tức giận đấy.” Nhiếp Nhiên nhìn khuôn mặt béo mập của nó bị mình trêu cho đỏ lên, cái dáng vẻ như con sư tử con nổi giận đó cực kì buồn cười
Cổ đang định đi vòng lên tầng tìm Nhiếp Thành Thắng thì Nhiếp Dập cau mặt thấp giọng nói: “Chị đi chết đi!” Sau đó nó dùng sức đẩy cô một cái
Nhiếp Nhiên đi đến giữa cầu thang, chỗ đó không có tay vịn, bất ngờ bị xô nên ngã xuống
Thật không ngờ thằng nhóc này ác độc hơn cả mẹ nó, dám đẩy cô từ trên cầu thang xuống
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lướt qua một tia lạnh lùng, sau đó lợi dụng góc độ mình ngã xuống, bình tĩnh tìm đúng tay vịn cầu thang định bám vào
Nhưng đúng lúc này, cô thấy cửa phòng sách ở tầng hai mở ra, Nhiếp Thành Thắng đang cười nói với Uông Phủ đi ra ngoài
Nhiếp Nhiến cong môi lên cười lạnh
Cô rút cái tay vốn muốn bám lấy tay vịn lại, mặc cho mình ngã về phía sau
Dù sao cầu thang này không dốc, cũng không cao, chỉ cần tìm đúng góc độ ngã xuống, cô có thể bảo đảm minh bình yên vô sự
Không biết Diệp Trận biết con trai bảo bối của bà ta đẩy cô xuống tầng, còn bị Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy thì có lo chết không nữa
Cô thật sự rất mong đợi
Nhiếp Nhiên tìm được một góc độ tránh cho xương sống của mình không bị đập vào
Lúc định ngã mạnh xuống, cô đột nhiên cảm thấy có một cái bóng lướt qua cầu thang, cơ thể mình được một đôi tay vững chắc để lấy
“Cẩn thận, em Nhiên!” Một giọng nói hờ hững vang lên từ đỉnh đầu cô
Xen vào việc của người khác! Nhiếp Nhiên oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười khẽ cảm ơn, “Cảm ơn anh Uông.” “Nhiếp Nhiên, con không sao chứ?” Nhiếp Thành Thắng vội vàng chạy từ trên hành lang xuống, kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lần
Cảnh tượng vừa rồi đối với ông ta thật sự là quá nguy hiểm
Nếu như Uông Tư Minh không kịp thời xuất hiện đỡ lấy Nhiếp Nhiên thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Lại thêm việc Nhiếp Nhiên còn chưa vào đội dự bị, nếu bị thương thì chắc chắn sẽ không theo kịp việc huấn luyện
Cuối cùng Nhiếp Thành Thắng vẫn không quên chuyện đội huấn luyện dự bị.
“À, con không sao, con không cẩn thận nên bị vấp thôi, suýt nữa thì xấu mặt, may mà anh Uông ra tay kịp thời.” Nhiếp Nhiên thể hiện như sống sót sau tai nạn
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi.” Thật ra Nhiếp Thành Thắng đứng ở trong hành lang đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, rõ ràng là Nhiếp Dập đẩy Nhiếp Nhiên xuống tầng, nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ông ta sợ Nhiếp Nhiên sẽ vì sợ hãi mà làm Nhiếp Dập khó coi trước mặt mọi người, làm mình cũng mất cả thể diện
Nhưng may mà cô rất hiểu chuyện, nhận lỗi chuyện vừa rồi về mình, lúc này ông ta mới thả lỏng được
Chỉ có điều Nhiếp Dập đúng là càng ngày càng không nên thân, lại dám cả gan làm loạn trong nhà người khác như vậy, thật sự là láo xược đến cực điểm! Lại nghĩ đến vừa rồi lúc xin lỗi suýt nữa nó khiến mình bị bẽ mặt, ánh mắt ông ta lạnh như băng, lúc nhìn Nhiếp Dập mơ hồ còn lộ ra chút tàn bạo
Nhiếp Dập nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Thành Thắng thì rùng mình
Nó biết mình xong đời rồi!