Nhưng lần này lại không được nhàn nhã thưởng thức thân hình của anh như lần đầu tiên, bởi vì vết thương của Hoắc Hoành thật sự rất nặng, đến tận bây giờ mà đầu vai của anh vẫn còn đang liên tục chảy máu.
Nhiếp Nhiên lật anh lại, để lộ ra phần lưng.
Một lỗ máu trên đầu vai bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.
Nếu không phải trước đó Hoắc Hoành thay cô chặn viên đạn này thì chắc bây giờ người nằm đó chính là cô rồi.
Nhưng cô thà rằng mình nằm ở đây còn hơn phải đỡ anh lên cầu thang.
Thật sự là một đến mức muốn tắt thở.
Nhiếp Nhiên vừa định vào nhà vệ sinh giặt mấy chiếc khăn mặt dùng để lau máu cho anh thì đã nghe thấy Hoắc Hoành nhíu mày, nói trong vô thức, “Nhiếp Nhiên...
Đừng đi...
Không, nhanh...
Đi nhanh...” Cô lạnh lùng tức giận mắng: “Đi cái đầu anh!” Cô dùng khăn nóng lau sạch vết máu khô trên vai Hoắc Hoành xong, sau đó dùng rượu khử trùng con dao mua được từ siêu thị, định dùng nó lấy viên đạn trên vai Hoắc Hoành ra.
Không có thuốc mê để tiêm, chỉ có thể tranh thủ lúc anh ngất đi để ra tay.
Nhiếp Nhiên giơ con dao lên, nhưng khi vừa chạm đến làn da thì lưỡi dao sắc bén bỗng dừng lại.
Vừa nãy anh nói chuyện trong trạng thái nửa hôn mê, nếu như vừa động dạo mà anh lại tỉnh thì không dễ xử lí.
Để an toàn, cô nhét một chiếc khăn lông vào trong miệng anh, sau đó ghé vào tai anh nói với giọng lạnh lùng: “Tôi muốn lấy viên đạn ra giúp anh, anh đừng nhúc nhích, phải chịu đựng, nghe thấy chưa! Tôi còn nợ anh hai lần, anh phải sống thì tôi mới có cơ hội trả!” Hoắc Hoành đang nằm trên giường nghe được câu nói đó xong bèn cau mày.
Nhiếp Nhiên không xác định được là anh vô thức nhíu mày hay phản ứng sau khi nghe được, nhưng chỉ cần có phản ứng là được rồi.
Cô lại dùng rượu khử trùng con dao, rồi không hề do dự đâm lưỡi dao xuống vết thương trên vai Hoắc Hoành.
Lúc con dao đâm vào lần đầu tiên, thân thể Hoắc Hoành không nhịn được mà hơi run lên.
Dù sao vẫn chưa được gây tê nên thần kinh có phản ứng, nhưng đến dao thứ hai thì Hoắc Hoành đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nhiếp Nhiên biết anh đang chịu đựng, thể là động tác trở nên nhanh hơn.
Cô cố gắng tránh những chỗ chảy máu, nhưng bất đắc dĩ là vết thương của Hoắc Hoành quá sâu, mà nhiệt độ cao của viên đạn đã đốt cháy chỗ thịt trên vai anh, nhất định phải cắt phần thịt này mới có thể mở vết thương để tìm viên đạn.
Trong lúc này máu vẫn liên tục chảy, cô mua hai cuộn băng gạc mà giờ đã dùng hết một nửa cuộn thứ nhất.
Thời gian chậm chạp trôi qua, một tiếng rưỡi sau cô đã tìm thấy viên đạn trong đầu vai anh.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh dùng kẹp gắp viên đạn từ trong thịt ra.
Khi thấy viên đạn hoàn toàn rời khỏi thân thể Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên mới khẽ thở phào.
Chỉ là...
Mặc dù nguy hiểm có vẻ đã trôi qua, việc giải phẫu cũng rất thành công nhưng viên đạn không xuyên qua đầu vai mà lại kẹt trong xương, điều này rất dễ tạo thành tổn thương lần thứ hai.
Không có phim chụp X-quang nên Nhiếp Nhiên không thể xác định xương của Hoắc Hoành có bị tổn thương không, cô chỉ có thể băng bó tạm thời một cách đơn giản, hi vọng anh có thể tự mình tỉnh lại.