Anh ta thật sự sợ cô gái này sẽ làm ra chuyện khiến người ta trở tay không kịp
Khó khăn lắm cô mới hoàn thành được nhiệm vụ này, không thể đến lúc đó thua ở trên tay Hoắc Hoành được! Con gái mới biết yêu, rơi vào tình yêu, vì tình yêu, cái gì cũng vứt bỏ được
Trong khi Phương Lượng đang xoắn xuýt, Nhiếp Nhiên lại cười khẩy, “Vậy có là gì, nếu như thật sự là thích, cùng lắm thì em theo anh ta.” Phương Lượng vừa nghe thấy thế, lập tức vỗ bàn đứng bật dậy, tức giận nói: “Em có biết em đang nói cái gì không?” Lệ Xuyên Lâm cũng lập tức cau mày lại
Nhiếp Nhiên lười biếng liếc anh ta, chỉ cười không nói gì
Tuy cười nhưng đáy mắt cô lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiển lửa giận vừa rồi của Phương Lượng lập tức bị dập tắt đi
Tính tình cô gái này khó đoán, đối chọi với cô nói không chừng sẽ chỉ phản tác dụng
“Tôi không hi vọng cuối cùng học viên của tôi sẽ đi sai đường.” Phương Lượng bất đắc dĩ cứng rắn ném lại một câu như vậy
“Vậy nếu như đã đi sai rồi thì sao?” Nhiếp Nhiên cười nhưng giọng nói lại trong trẻo lạnh lùng, khiến hai cặp mắt đối diện như đồng thời dừng lại trên người cô
Phương Lượng nhìn cô, giọng vô cùng nặng nề, “Vậy tôi sẽ bắt em về để tiếp nhận thẩm vấn của tòa án quân sự.” Nhiếp Nhiên cười nhún vai, không trả lời nữa
“Tôi nghiêm túc đấy!” Thấy vẻ mặt cô, Phương Lượng lại bồi thêm một câu
Đáng tiếc anh ta lại bị Nhiếp Nhiên làm lơ, cô nhẹ nhàng xoay súng ở đầu ngón tay, bỏ vào trong túi mình
“Em còn có việc, đi trước đây.” Cô đứng dậy đi ra ngoài cửa thì nghe thấy Phương Lượng gọi với, “Nhiếp Nhiên!” Cô hơi dừng bước
“Đừng để tôi thất vọng.” Giọng nói nặng nề của Phương Lượng vang lên sau lưng cô
Nhiếp Nhiên đưa lưng về phía bọn họ, thời gian giống như bị kéo dài, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh bên ngoài, nhưng bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động
Cô nhìn thẳng về phía trước, cười khẽ, sau đó đi thẳng
“Đây là ý gì?” Phương Lượng thầy cô không nói gì thì thấy khó hiểu.
“Không biết.” Lệ Xuyên Lâm đưa mắt nhìn theo đến lúc cô rời đi rồi mới thu hồi lại
Từ lúc xem xong nhiệm vụ kia, vẻ mặt cô đã u ám bất định, hỏi còn nhiều hơn trả lời, cũng rất kín miệng
Cô..
rốt cuộc muốn làm gì? Lệ Xuyên Lâm đột nhiên phát hiện mấy tháng này ở bên cạnh nhau, anh ta không có cách nào hiểu được suy nghĩ và tư duy của Nhiếp Nhiên, giống như cô vĩnh viễn nhanh hơn anh ta một bước
Vừa rồi anh ta nhìn dáng vẻ cô lúc nghịch súng, thủ pháp dứt khoát, rất lão luyện, không giống như một tân binh
Tại sao cấp trên lại liên tục giao nhiệm vụ cho tân binh như cô, đặc biệt còn là thực hiện nhiệm vụ ám sát có hệ số nguy hiểm cực kì cao này? Chuyện này quá khác thường
Một loạt vấn đề không ngừng nhảy ra trong đầu anh ta, nhưng không làm sao giải được
Mà lúc hai người bọn họ cảm thấy nhức đầu về hành động khác thường của Nhiếp Nhiên thì cô đã đi vào cửa hàng bách hóa bên cạnh, thuận tay cầm một bộ quần áo đàn ông cùng với bản dùng thử đủ loại mỹ phẩm lên
Sau đó, cô đến phòng vệ sinh khoác quần áo lên người, cũng thuận thể thay đổi hình dạng
Sau khi chắc chắn tất cả đã được chỉnh sửa đầu vào đấy, cô nhân lúc xung quanh không có ai chú ý chuồn ra ngoài theo cầu thang của nhân viên, cuối cùng chạy thẳng tới cửa hàng giày rách kia.