“Được rồi, cháu nhanh chóng đi làm việc của mình đi.” Phó Cục trưởng cau mày thúc giục.
“Đúng rồi đấy, Phó Cục trưởng không để ý, cô để ý cái gì chứ?” Giọng bất cần đời của Nhiếp Nhiên xen vào khiến Dư Xảo Xảo tức đỏ cả mặt.
Dư Xảo Xảo hừ một tiếng, sau đó quay ngoắt đi.
Căn phòng lại trở về sự tĩnh lặng ban đầu.
Phó Cục trưởng đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh lùng nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”
“Lúc nào cũng có thể.” Nhiếp Nhiên cười rồi bắt đầu tập trung vào màn hình máy tính.
Phó Cục trưởng vừa quăng ánh nhìn sang, tất cả nhân viên cảnh sát đều tập trung xúm lại quanh người Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được áp lực xung quanh liền dừng tay đang gõ bàn phím lại, nhìn bọn họ đang vây xung quanh.
“Các người làm gì thế, tất cả vây xung quanh tôi để sưởi ấm sao?”
Phó Cục trưởng: “Tôi bảo bọn họ phải chịu khó học tập, nếu không cứ phải phiền đến cô thì thật sự là có lỗi lắm.”
Câu nói nói ra một cách đường đường chính chính, nhưng Nhiếp Nhiên đâu có ngốc đâu. Mấy ngày trước, hai người còn cãi vã một trận lớn, sao có chuyện ông ta biết ngại chứ?
Cô nhìn Phó Cục trưởng, cười lạnh lùng, “Đúng vậy, mấy người chịu khó đến quan sát theo dõi đi.”
“...”
Phó Cục trưởng không ngờ rằng cô lại có thể thẳng thắn như thế, đến những lời nhẹ nhàng mềm mại cũng không muốn dùng. Điều này làm ông ta nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Thế thì các người cứ chịu khó nhìn đi nhé. Thủ thuật của tôi khá nhanh, nếu theo dõi không kịp cũng đừng trách tôi.”
Nhìn vẻ kiêu ngạo của Nhiếp Nhiên, trong lòng Phó Cục trưởng cảm thấy vô cùng khinh thường. Ông ta cười lạnh một tiếng. Thủ thuật có nhanh thì có thể nhanh đến mức nào chứ, cứ làm như nhanh như chớp không bằng ấy!
Ấu trĩ! Tự đại!
Phó Cục trưởng hướng mắt nhìn theo tay của Nhiếp Nhiên, quả nhiên là rất bình thường, không nhanh như cô nói.
Trong lòng ông ta càng thêm phần khẳng định cô đang nói đùa mà thôi.
Nhưng.... đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến những âm thanh rất nhỏ.
“Chờ chút, tôi vẫn chưa hiểu.”
“Tôi cũng chưa hiểu sao chỗ này lại dùng dãy số này để thay thế?”
“Chỗ mật mã này là dùng cách giải mã gì vậy?”
“Cách này tôi chưa từng nhìn thấy.”
Đám đông xôn xao lên khiến cho Phó Cục trưởng lúc này mới nhận ra, thì ra cô ta lo lắng về thủ thuật nhanh không phải là ở tốc độ đánh máy nhanh mà là khả năng tính toán nhanh. Kiểu giải mã này cũng không có người hiểu được.
Cô ta quả thực là có năng lực rất giỏi nên mới kiêu ngạo và tự tin như thế.
Lúc này, Phó Cục trưởng thấy cô quay ra cười với mình, nụ cười này đích thị là kiểu khiêu khích chọc tức mình đây.
Mặt ông ta lập tức sầm lại, lửa giận lại bùng bùng, tức đến nỗi quay mặt đi chỗ khác. Dù sao thì từ lúc Cục trưởng gọi điện đến là ông ta đã thua rồi.
“Đen rồi, đen rồi, sao tự nhiên màn hình lại đen sì thế kia?” Một người trong đám đông nói.
Giọng nói này như thêm dầu vào lửa khiến cả đám đông nổ tung.
“Sao lại đen thế kia? Có phải là hỏng rồi không?”
“Không thể nào, tài liệu gốc lại bị hỏng sao?”
“Có phải là bị nhiễm virus rồi không?”
Đám người kia nhao nhao lên như ong vỡ tổ. Phó Cục trưởng chỉ cần nghe những từ như “màn hình đen”, “tài liệu gốc hỏng”, “nhiễm virus” thì lập tức nhảy phắt dậy đi tới.
“Cô đang làm cái gì vậy? Vì sao máy tính lại thành ra thế này!”
Tài liệu gốc này khó khăn lắm mới lấy được, giờ mới có nửa tiếng đến máy tính cũng đen ngòm thế này!
Ông ta biết ngay là cô gái này không đáng tin mà, thế mà hết lần này đến lần khác Lệ Xuyên Lâm ra sức bảo vệ cô ta.