“Không ngờ chuyến bay chết tiệt này lại lùi giờ bay!”
“Đúng vậy đó, buổi chiều tôi họp đã mệt muốn chết rồi, bây giờ lại lệnh cho tôi đi công tác, công ty đúng là không có nhân tính!”
Giọng của hai cô gái vang lên càng lúc càng gần trên hành lang phía xa, Phương Lượng còn chưa kịp thu tay về thì đã thấy Nhiếp Nhiên quỳ xuống đất, hơn nữa còn run rẩy gào khóc, “Hu hu hu… Anh đừng đánh em, đừng đánh em!”
Chuyện gì đây?
Phương Lượng nhìn bộ dạng xin tha của cô, hơi đơ người.
Nhiếp Nhiên quỳ dưới đất, dáng vẻ cầu xin, “Em xin anh hãy tha cho em đi! Rốt cuộc anh muốn bám lấy em tới lúc nào chứ? Em đã nói rồi, em thích người khác rồi!”
“Cái gì?” Phương Lượng nhìn cô khó hiểu, đầu óc đờ đẫn.
“Anh đừng bám lấy em nữa! Em thật sự không biết anh thích em ở điểm nào, em thay đổi là được chứ gì?” Trong giọng nói của Nhiếp Nhiên tràn ngập sự đáng thương.
Chuyện này lập tức lọt vào tai của hai cô gái cách đó không xa đang đi tới. Sau khi nghe thấy Nhiếp Nhiên nói, lại nhìn thấy bộ dạng giơ tay định xông lên trước của Phương Lượng thì bọn họ lập tức hiểu ra.
Giữa ban ngày ban mặt mà lại có một tên thần kinh bám riết lấy một cô gái, hơn nữa còn ở nơi nhiều người như sân bay thế này, rõ ràng là không coi trời đất ra gì nữa rồi!
“Này! Anh làm gì vậy?” Một trong hai cô gái tiến lên trước, quát mắng.
Phương Lượng bị giọng nói đó dọa cho bừng tỉnh, “Tôi…”
“Một người đàn ông bám riết không tha con gái nhà người ta, anh không thấy xấu hổ à?” Cô gái còn lại chạy lên đỡ Nhiếp Nhiên dậy, “Em gái đừng sợ, loại đàn ông này, em càng xin tha thì anh ta sẽ càng ngang ngược!”
“Anh có đi không, không đi tôi gọi người đó!”
“Anh bị điên à? Biến thái cuồng theo dõi hả?”
Hai người trút một trận mắng chửi ra, không để Phương Lượng có bất cứ lời giải thích nào.
“Đi, đừng sợ, bọn chị dẫn em đi!”
Hai cô gái bảo vệ Nhiếp Nhiên đi ra khỏi hành lang. Nhân lúc hai người không để ý, Nhiếp Nhiên lén ném cho Phương Lượng một nụ cười đắc ý.
Phương Lượng đơ ra một lúc, lúc này mới bừng tỉnh.
Cái con bé này, cái con ranh con này lại dám cố ý làm thế!
Chẳng trách, vừa nãy lúc anh ta phản kháng, cô lại lùi về phía sau, cô sớm nghe thấy có người từ xa tới nên đã tính kế trước.
Phương Lượng vội vàng chắn đường bọn họ, nói: “Cô ấy là đối tượng tình nghi, cảnh sát đang thụ lý án.”
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta như cười như không, cảnh sát ư?
Bộ dạng ban nãy của Phương Lượng, có quỷ mới tin anh ta là cảnh sát!
Quả nhiên, hai cô gái kia dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, “Cảnh sát? Tôi còn là Cục trưởng Cục Cảnh sát đây! Đồ hoang tưởng!”
“Tôi…” Phương Lượng bị chẹn họng, không biết làm gì mới phải.
Hai cô gái an ủi Nhiếp Nhiên nói: “Em đừng sợ, chị dẫn em ra ngoài.”
Phương Lượng cứ đứng tại chỗ giương mắt nhìn như vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng đần thối ra, trong lòng cười thầm không ngớt, trên mặt lại giả bộ đau khổ, “Cảm… cảm ơn hai chị… Hai chị là người tốt, rất tốt!”
Hai cô gái đưa cô tới sảnh chờ máy bay, giúp cô rót nước, “Yên tâm, bọn chị ở bên em, chị muốn xem hắn ta có dám tới bám lấy em nữa không.”
Nhiếp Nhiên ôm cốc nước nóng, gật đầu.
Thời gian trôi qua.
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện Phương Lượng ngồi ở phòng chờ máy bay cách đó không xa đang yên lặng chờ đợi với bộ dạng bình thản.