“Cô có biết tài liệu này quan trọng đến mức nào không? Cô cứ thế mà làm mất rồi à! Hơn nữa đến máy tính của Cục Cảnh sát cũng hỏng rồi. Cô chính là phá hoại của công đấy có biết không!” Phó Cục trưởng dồn hết thù cũ hận mới ra nói một thể, giọng nói suýt nữa thì làm nổ cả trần nhà.
Tất cả mọi người đứng nghe Phó Cục trưởng quát mắng như vậy đều không dám phát ra bất kì âm thanh nào.
Nhiếp Nhiên lặng im nhìn ông ta cũng không nói lời nào.
Lệ Xuyên Lâm cũng đứng im ở đó, bình tĩnh nhìn vào màn hình máy tính.
Phó Cục trưởng thấy cô không nói gì, cứ nghĩ là cô đang chột dạ lại càng có lí do để tức tối.
“Bây giờ cô đã làm cho máy tính trở nên như thế này, ngộ nhỡ bị nhiễm virus thì các máy tính khác cô tính phải làm như thế nào đây?”
“Ơ! Màn hình sáng rồi!” Một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Đúng rồi, màn hình sáng thật rồi!”
“Sao lại thế được nhỉ?”
Đám đông lại xúm lại bắt đầu bán tán.
“Chẳng sao cả.” Lúc ấy Nhiếp Nhiên mới cười khúc khích trả lời Phó Cục trưởng. Câu nói này thực sự khiến Phó Cục trưởng thêm một lần đau.
Ánh mắt ông ta đầy oán hận nhìn đám cảnh sát miệng nhanh hơn não này khiến cho ông ta phải rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng xấu hổ ban nãy.
“Cái này, tại sao lại trở nên như vậy chứ?” Vương Chí - người lần trước đã từng nói chuyện với Nhiếp Nhiên gãi đầu tò mò hỏi.
Để cố tình chọc tức Phó Cục trưởng, Nhiếp Nhiên cẩn thận giải thích một lượt: “Màn hình đen chứng tỏ trạng thái giả chết đã bị diệt trừ, chỉ cần chờ một chút là có thể giải mã của tài liệu gốc rồi.”
Phó Cục trưởng tức đến mức thở dài. Rõ ràng là cô ta biết vì sao màn hình máy tính lại bị đen như vậy, thế nhưng hà cớ gì mà lại yên lặng không nói chứ, có phải muốn đem mình ra làm trò đùa không?
“Thật không vậy?” Vương Chí kinh ngạc.
“Thật chứ, chiếc máy tính đó từ lúc khởi động đã là trạng thái giả chết, cái gì cũng mở ra được nhưng lại không tìm được tài liệu gốc.” Nhiếp Nhiên nói vài câu, di chuột máy tính chỉ vào mấy cửa sổ.
Vương Chí khom lưng ngồi xổm xuống cạnh cô hỏi tiếp: “Vậy cô làm thế nào để biết nó có phải là giả chết hay không?”
Nhiếp Nhiên chỉ vào màn hình, “Cậu đã nhìn thấy chiếc máy tính của nhân vật nổi tiếng nào mà không có cài password chưa? Càng bình thường thì càng chứng tỏ là có vấn đề.”
“Hóa ra là như vậy.” Vương Chí thông suốt gật đầu. Đúng là được nghe chuyên gia nói chuyện như là mười năm đọc sách vậy.
“Ừm.” Nhiếp Nhiên vừa làm việc trên máy tính vừa ậm ừ lấy lệ.
Lệ Xuyên Lâm đứng ở phía sau, tầm mắt dừng ở phía đỉnh đầu của Nhiếp Nhiên.
Anh ta biết rằng cô gái này không dễ gì mà trầm mặc như vậy. Nếu mà có sai đi chăng nữa thì cô ấy cũng có cách phản bác, chứ không thể ngoan ngoãn ngồi im như vậy được.
Không lâu sau trên màn hình bỗng nhảy ra một chương trình, chính là chương trình của tài liệu gốc.
“Ra rồi kìa! Ra rồi!”
Đám đông lại nhốn nháo lên.
Cái chương trình này đối với mỗi người bọn họ đều vô cùng quen thuộc, nó giống như mã bọn họ phá được lúc phá tài liệu giả ban đầu.
Nhưng bọn họ biết, lần này nhất định là thật, họ linh cảm như vậy.
“Hệ thống này là cô tự thiết kế sao?”
“Ừ.”
“Cô học công nghệ thông tin à?”
“Không.”
“Cô tốt nghiệp đại học nào vậy?”
Bị hỏi đến câu này, Nhiếp Nhiên nhìn sang Vương Chí - người bên cạnh hỏi mình liên tục từ nãy đến giờ, cô cười khúc khích: “Tôi tốt nghiệp đại học tại gia.”
“Garleton*?”
Hóa ra là trường Garleton. Vương Chí âm thầm gắn cho người trước mặt cái mác du học sinh về nước.
(*) Nguyên văn câu của Nhiếp Nhiên là “我家里蹲大学毕业的” trong đó cụm “家里蹲” (jiālǐdūn) nghĩa là “đại học tại gia” thì Vương Chí lại nghe thành “加里敦” (jiālǐdūn) là trường Garleton.